Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Hôm nay Tư Chính Đình đến đây cùng với Đinh Mộng Á, Trang Nại Nại chỉ chỉ xuống dưới lầu, nói: “Lại bắt đầu bảo thủ rồi, anh cảm thấy mẹ anh chịu nổi không?”
Tư Chính Đình cười: “Em yên tâm đi, không có chuyện gì đâu!”
Lời cũng đã nói, hôn lễ cũng đã thương lượng xong, về những vấn đề khác Ms. Đinh sẽ đưa ra sự nhượng bộ lớn nhất.
Chơi được một lúc, Trang Nại Nại đứng lên đi vào thư phòng bên cạnh. Cô còn chưa đóng cửa thì đằng sau đã có một bóng người vọt tới.
“Rầm!”
Cánh cửa phòng được khép lại, Tư Chính Đình dán lên người cô, thân thể ấm áp ôm cô từ phía sau: “Nhớ anh không?”
Trang Nại Nại gật đầu, nhón chân hôn lên môi anh.
Rõ ràng là một đôi nam nữ đang trong thời gian yêu đương cuồng nhiệt nhưng lại cứ bị Tiêu Khải canh giữ chằm chằm mọi thời khắc, sao củi khô có thể không bốc lửa đây?
Nhất là ngày hôm nay... ngày hôn lễ đã được ấn định.
Hôm nay, Đinh Mộng Á tới thương lượng chuyện kết hôn, tiện đường đưa sính lễ, mà Tiêu Khải lại sống chết không chịu nhận. Bọn họ ở dưới lầu ồn ào, mà anh và cô lại ở trên lầu vụng trộm, đột nhiên thấy có chút kích thích.
Đôi môi của Tư Chính Đình vẫn mềm mại và ấm áp như vậy, khoang miệng cũng dẫn theo hương vị đàn ông đặc biệt khiến Trang Nại Nại cảm thấy mê muội, dường như chỉ hôn như vậy là không đủ, bàn tay cô không nhịn được mà di chuyển ra đằng sau, với vào trong áo sơ mi của anh, khoảng khắc đầu ngón tay chạm vào da thịt đột nhiên có một cảm giác thỏa mãn khó hiểu xông lên.
Ai cũng nói phụ nữ kết hôn rồi như sói như hổ, hiện tại cô thật sự có cảm giác này.
Nhưng tất nhiên chuyện sau đó không thể nào xảy ra ở đây rồi.
Chẳng biết lúc nào người bên dưới sẽ đi lên, mặc dù lý trí đã cảnh báo nhưng Trang Nại Nại vẫn không nỡ buông Tư Chính Đình ra.
Có vẻ như dục vọng của Tư Chính Đình cũng bị khơi dậy, bàn tay tay của anh bóp chặt lấy eo của cô, như muốn đem cô hòa vào cơ thể của mình.
Lúc hai người còn đang quấn quýt bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa, có người nhỏ giọng nhắc.
“Tiểu thư, Tiêu lão đang lên lầu.”
Trang Nại Nại: “...”
Bởi vì Tiêu Khải quá chuyên quyền độc đoán khiến cô với Tư Chính Đình phải làm một đôi uyên ương số khổ, bây giờ ngay cả người hầu trong biệt thự cũng đứng về phía bọn họ rồi.
Nhưng mà nhắc nhở như thế nghĩa là bọn họ thừa biết cô và anh đóng cửa làm gì sao?
Gương mặt của Trang Nại Nại đỏ bừng, cô vội vàng khoát tay áo với Tư Chính Đình rồi chạy biến sang thư phòng để nghiên cứu hợp đồng.
Tư Chính Đình nhanh chóng chỉnh lại quần áo của mình, sau đó nghe thấy tiếng bước chân Tiêu Khải đi tới trước cửa thư phòng.
Sắc mặt của Tiêu Khải nghiêm túc nhìn Trang Nại Nại, mặc dù cô giả vờ rất ra dáng nhưng mà đôi môi vẫn còn hồng thấu kia đã tố cáo cô rồi.
Ánh mắt ông trầm xuống, sau đó bước tới kiểm tra cô: “Nghiên cứu thế nào rồi?”
“Tốt lắm ạ, ông cứ yên tâm, nhất định cháu có thể nghiên cứu xong cái này mà.”
Tiêu Khải hừ lạnh tiến lên, phát hiện cô đang nhìn trang đầu tiên, liền rống to: “Bảo cháu lên học hành cơ mà? Lâu như thế mà chỉ mới đọc được có một trang! Cháu nói xem, vì sao phương án hợp đồng này lại thành công?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...