Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Tuy Tư Chính Đình đi rất chậm, nhưng sải bước rất dài, vì thế đã nhanh chóng đến trước mặt hai mẹ con Tiêu Cốc Vân.
Tiêu Cốc Vân đứng chắn trước Tiêu Thái Bạch: “Cậu Tư làm gì thế? Cậu giam giữ chúng tôi là phạm pháp đấy!”
“Tôi chỉ muốn nói chuyện với bà thôi.”
“Cậu muốn nói gì?”
Tư Chính Đình chỉ về một phía cách đó không xa, “Sang bên kia?”
“Không cần, cậu Tư có gì cần nói thì cứ nói ở đây là được.”
Tư Chính Đình cũng không ép, chỉ giữ nguyên vẻ mặt không có chút biểu cảm nào, hỏi bà ta: “Bà có biết, bà đã chạm vào giới hạn nào của tôi không?”
“Cậu Tư, hai cậu con trai của cậu cũng đã an toàn trở về rồi. Tôi cũng hết cách nên mới phải mượn hai cậu ấy một chút.” Tiêu Cốc Vân giải thích.
Tư Chính Đình vẫn đứng sừng sững tại chỗ.
Tiêu Cốc Vân nhìn đồng hồ, đã đến giờ lên máy bay, trước bàn làm thủ tục gần như đã không còn ai nữa. Bà ta vội nói: “Cậu Tư, nếu cậu muốn bồi thường chuyện này thì có thể qua Mỹ tìm tôi bất cứ lúc nào. Bây giờ đã muộn giờ bay của chúng tôi rồi, mời cậu tránh ra cho.”
Nói xong, bà ta đi ngang qua Tư Chính Đình.
Nhưng chỉ mới đi được mấy bước, vệ sĩ đi theo Tư Chính Đình đã ngăn bà ta lại.
Tiêu Cốc Vân nheo mắt nhìn Tư Chính Đình, “Cậu Tư, cậu có ý gì?”
Tư Chính Đình không thèm trả lời bà ta, chỉ nhìn về phía cách đó không xa. Khoảng hai phút sau, anh từ tốn nói.
“Đến rồi.”
Đến rồi?
Ai đến?
Tiêu Cốc Vân sửng sốt, một nhóm cảnh sát được vũ trang đầy đủ đang đi thẳng về phía bọn họ.
“Không được động đậy. Chúng tôi được báo ở đây có phần tử khủng bố. Nếu ai dám động đậy, chúng tôi sẽ nổ súng!” Lực lượng cảnh sát nhanh chóng bao vây họ lại.
Phần tử khủng bố?
Tiêu Cốc Vân quay ngoắt sang nhìn Tư Chính Đình: “Chuyện này là do cậu làm!”
Tư Chính Đình không trả lời bà ta, chỉ dẫn theo vệ sĩ của mình đi ra ngoài vòng vây.
Nhóm cảnh sát thấy bọn họ đi rồi liền tiến lên, vây bắt mẹ con Tiêu Cốc Vân.
“Mời hai người đi theo chúng tôi về đồn.”
Tiêu Cốc Vân bình tĩnh nói: “Tôi là Tiêu phu nhân của Hoàng Gia Thịnh Thế, anh không thể bắt chúng tôi được! Chúng tôi không phải là phần tử khủng bố gì cả!”
Đúng lúc này, một tiếng “cạch!” vang lên. Một khẩu súng rơi ra từ trong túi của Tiêu Cốc Vân.
Tiêu Cốc Vân ngẩn người.
Vừa rồi Tư Chính Đình đã đến gần bà ta một lúc.
Bà ta lập tức chỉ về phía Tư Chính Đình: “Là cậu ta vu oan cho tôi!”
Nhưng không có ai tin lời này cả!
Tiêu Cốc Vân biết mình mắc bẫy, nhưng sao bà ta có thể bị giữ lại trong nước được?
Tiêu Cốc Vân cười nhạt, “Tôi có thẻ xanh, các anh không có quyền bắt tôi! Tôi sẽ nhờ luật pháp quốc tế can thiệp!”
Nhưng ngay sau đó, bà ta và Tiêu Thái Bạch cùng đám tay chân đi cùng đều bị cảnh sát còng lại áp giải đi.
***
Tiêu Cốc Vân cứ tưởng bà ta bị giam lại cũng chẳng sao, vì bà ta có thể thuê luật sư nộp tiền bảo lãnh cho mình, sau đó nhờ luật pháp quốc tế can thiệp thì mọi chuyện sẽ ổn.
Nhưng bà ta không ngờ, mình vừa về đồn, chuẩn bị gọi luật sư thì lại bị một nhóm cảnh sát khác áp giải vào một phòng giam bí mật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...