Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Trang Nại Nại nhìn Tư Chính Đình hóa trang. Anh dính rất nhiều nhựa cao su lên mắt mình, đeo mũi giả, rồi chấm thật nhiều tàn nhang.
Lúc Trang Nại Nại dẫn Tư Chính Đình xuống lầu, Tiêu Khải và Tiêu Mộ Thanh đã ngồi ở dưới đó.
Tiêu Khải rõ ràng cũng đã biết chuyện vừa rồi, thấy bộ dạng của Tư Chính Đình thì nhếch môi, còn Tiêu Mộ Thanh cúi đầu cười. Nhưng hai người đều ăn ý không nhắc đến chuyện này, coi như là chấp nhận.
Lúc bốn người cùng ăn cơm, Tiêu Mộ Thanh không ngừng liếc Tư Chính Đình: “Chính Đình, cái mũi này của cháu có an toàn không? Liệu đi dọc đường có đột nhiên bị rơi xuống không?”
Trang Nại Nại: “…”
Tư Chính Đình: “…”
Cái tật dí dỏm này của mẹ Trang vẫn chẳng thay đổi gì cả!
Mọi người ăn sáng xong liền cùng nhau đến phòng họp lần trước.
Lúc bọn họ đến, đám cổ đông cũng đã có mặt. Tiêu Cốc Vân và Tiêu Thái Bạch ngồi trong góc, vẻ mặt hơi u ám.
Từ lần Tiêu Khải cảnh cáo Tiêu Thái Bạch không được chơi xấu, cô ta quả thật không dám nữa, nửa năm qua luôn phải trơ mắt nhìn Trang Nại Nại ăn nên làm ra.
Công ty của cô ta dĩ nhiên cũng thu được lợi nhuận cao, nhưng cô ta vẫn cảm thấy chưa thấy chưa đủ. Thậm chí cô ta còn học theo Trang Nại Nại, đầu tư vào một bộ phim thần tượng, chỉ tiếc là cô ta không may mắn, bộ phim đó không được hot lắm.
Nhưng cô ta có nguồn vốn gấp đôi, dù gì thì cũng có lợi thế hơn Trang Nại Nại, đúng không?
Nghĩ như vậy, Tiêu Thái Bạch lại khẽ thở phào, lẳng lặng nhìn về phía trước.
Mọi người cùng ngồi xuống, Tiêu Khải cũng không nói những lời thừa thãi nữa mà lập tức đi thẳng vào vấn đề, bảo thư ký so sánh bảng báo cáo tài chính của cả hai bên.
Người của hai phe đồng thời giao file cho thư ký. Lúc thư ký trình chiếu file đó lên màn hình, Tiêu Thái Bạch lại quay sang nhìn Trang Nại Nại bằng ánh mắt nặng nề.
Hai người ngồi rất gần nhau. Cô ta bèn nhếch môi, giả mù sa mưa: “Chị họ, chị chuẩn bị thế nào rồi?”
Nhưng Trang Nại Nại lại chỉ tập trung nhìn Tiêu Cốc Vân.
Dù Tiêu Thái Bạch có thực lực đến mấy thì cô ta cũng chỉ là đứa trẻ mới lớn. Lúc Tiêu Thái Bạch đấu với cô ở trong nước, Tiêu Cốc Vân vẫn luôn ở nước ngoài, chứng tỏ bà ta không thèm để tâm cuộc thi lần này.
Cũng như bà ta nói, dù có thắng thì thế nào?
Cô tin, Tiêu Cốc Vân đã vây Hoàng Gia Thịnh Thế lại thành một cái thùng sắt, khiến cô không thể xâm nhập vào được.
Trang Nại Nại nghĩ đến đây, lại thấy Tiêu Cốc Vân nở nụ cười độc ác với Tiêu Mộ Thanh.
Chẳng hiểu sao lòng Trang Nại Nại lại thấy bất an hơn.
Biểu hiện này của cô rơi vào mắt Tiêu Thái Bạch. Cô ta hừ lạnh, nhỏ giọng nói: “Trang Nại Nại, cô làm ăn có lãi như thế cũng giỏi lắm, nhưng cô chắc chắn rằng cô sẽ thắng tôi? Nói cho cô hay, năm xưa mẹ cô đã thua mẹ tôi, thì bây giờ tôi cũng phải khiến cô thua không ngóc đầu lên được!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...