Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Thời gian thấm thoát thoi đưa, tháng sau đã là sinh nhật một tuổi của Bé Lười và Bé Nháo. Hai đứa trẻ đều đã biết đi, Bé Nháo đi vững hơn, còn Bé Lười thì vẫn chập chững, chỉ đi được vài bước.
Trang Nại Nại vốn chỉ định tổ chức một buổi tiệc sinh nhật nho nhỏ cho hai đứa, nhưng Ms. Đinh và Tư Chính Đình lại cảm thấy sinh nhật đầu tiên của hai đứa không thể qua loa như vậy được, nên chuẩn bị một bữa tiệc thật hoành tráng. Nhưng vì sức khỏe Bé Lười yếu, không tiện mời nhiều người, vì thế bọn họ sẽ tổ chức bữa tiệc ở biệt thự nhà họ Tư, rồi mời Tiêu Khải và Tiêu Mộ Thanh đến tham dự.
Vì công việc của Trang Nại Nại quá bận rộn nên chuyện này được giao cho Ms. Đinh và Tư Chính Đình toàn quyền xử lý.
Đến hôm sinh nhật con trai, Trang Nại Nại thức dậy từ sáng sớm vì vẫn còn phải đến công ty để xử lý chút chuyện. Lúc ăn sáng, cô hỏi Tiêu Khải, “Ông nội, hôm nay ông sẽ đến chứ? Bé Nháo và Bé Lười đều nhớ ông lắm!”
Tiêu Khải nghe vậy thì chỉ hừ lạnh, tiếp tục ăn cơm.
“Ông nội, chuyện kết hôn có thể nói sau, nhưng hai đứa nhóc đều là con ruột của cháu, ông không thể không đi được.”
“Cũng đâu phải cháu trai nhà họ Tiêu chúng ta, ông đi làm gì?”
Trang Nại Nại nghe vậy liền nóng nảy. Mọi người đều đã chuẩn bị hết rồi, nếu ông không đi thì sẽ khiến bọn họ thất vọng rất nhiều.
Trang Nại Nại định nói thêm, nhưng Tiêu Mộ Thanh đã cầm tay cô, “Được rồi, sao ông nội con lại không nể mặt con được, đến cả quà ông cũng chuẩn bị xong rồi!”
“Chẳng phải trong lòng cháu, ông là lão già khọm khẹm, không màng tình thân sao? Ông không đi!” Tiêu Khải giận dỗi hừ lạnh.
Trang Nại Nại bật cười: “Ông nội, ông định tặng con trai cháu quà gì ạ?”
“Tối nay sẽ biết!”
Nói vậy tức là tối nay ông sẽ đến sao?
Trang Nại Nại nhảy phắt lên, chạy đến hôn lên má ông một cái thật kêu, “Ông nội, ông thật tuyệt vời! Cháu yêu ông chết mất!”
Tiêu Khải: “…”
Trong cả cuộc đời cô độc này, Tiêu Khải chưa từng có đứa con cháu nào thân thiết với ông như vậy, nên Trang Nại Nại làm thế khiến ông rất thích thú, nhưng ngoài mặt thì vẫn lạnh tanh lau lau má mình.
“Bẩn muốn chết! Cháu làm gì thế hả?!”
Trang Nại Nại le lưỡi với ông rồi đi ra ngoài, lúc ra đến cửa còn nghe Tiêu Khải kêu to.
“Mau đưa khăn mặt đến đây! Làm mặt ta dính đầy nước miếng rồi, buồn nôn muốn chết!”
Quản gia đứng bên cạnh Tiêu Khải cười ngây ngô, Tiêu Mộ Thanh lắc đầu nói, “Thôi được rồi ba, Nại Nại đi rồi, ba có kêu thì con bé cũng không nghe thấy đâu.”
“Con dạy con như thế đấy, thật không biết lễ phép, quy củ gì cả!”
Tuy miệng thì nói vậy, nhưng lúc cúi đầu xuống ăn cơm, ông vẫn hơi nhếch môi lên, trên trán viết rõ mấy chữ “tôi rất vui vẻ”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...