Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Ông không thích cháu gọi ông là ông ngoại, ông muốn cháu gọi ông là ông nội.

Chỉ một câu nói đã thừa nhận thân phận của Trang Nại Nại.

Từ lúc hai ông cháu gặp nhau, ông cụ này vẫn luôn tỏ vẻ ngứa mắt cô, nên cô cứ tưởng ông ghét cô. Thậm chí ông còn từng đến chỗ nhà trệt uy hiếp cô. Cô cứ tưởng hôm nay sẽ phải kết thúc trong tâm trạng khó chịu, nào ngờ ông ấy lại nói câu này.

Ông là người thân duy nhất của cô trên đời này!

Sống mũi Trang Nại Nại cay cay.

Nhưng lúc này, Tiêu lão lại mất tự nhiên, cau mày hừ lạnh, nói bằng giọng lạnh tanh: “Đã là người của nhà họ Tiêu thì từ hôm nay cháu phải về nước Mỹ với ông, học bù tất cả những thứ cháu cần học!”

Trang Nại Nại: “!!!”


Tất cả cảm động đều trôi tuồn tuột vì thái độ cứng nhắc của ông.

Mino đứng bật dậy hét: “Ông nội! Cháu mới là cháu gái của ông, cô ta không phải! Ông đừng bị cô ta lừa! Cô ta là con gái của Lý Ngọc Phượng! Không phải là cháu gái của ông! Bức ảnh này… bức ảnh này là... là... cô ta lấy trộm!”

Cô ta dữ tợn nhìn Trang Nại Nại, “Đồ lừa bịp, đồ đê tiện! Tao mới là tiểu thư nhà họ Tiêu! Mày là cái thá gì hả? Mày cút đi!”

Mino xông lên, muốn lao vào người Trang Nại Nại.

Tiểu Loan và Tiểu Trực đã đi đến bên cạnh Trang Nại Nại từ lúc nào. Tiểu Trực ngăn cô ta lại, không cho cô ta đến gần Trang Nại Nại.

Tiêu lão cũng nheo mắt nhìn cô ta.


Mino gào thét: “Tôi mới là Tiêu tiểu thư, cô ta chẳng là cái thá gì cả! Không, cô ta là tội phạm giết người! Cô ta đã giết Lý Ngọc Phượng! Cô ta là tội phạm giết người! Sao tội phạm giết người có thể trở thành Tiêu tiểu thư được?”

Dù cô ta không được làm Tiêu tiểu thư nữa thì cô ta cũng phải kéo Trang Nại Nại chết theo.

“Đúng vậy! Cô ta là tội phạm giết người! Dù có là Tiêu tiểu thư thì cô ta cũng là tội phạm giết người! Lý Ngọc Phượng là mẹ tôi, tôi không thể giết bà ấy được! Là Trang Nại Nại đã giết Lý Ngọc Phượng!”

Tiêu Cốc Vân lập tức liếc Tiêu Thái Bạch, hai người cùng ăn ý gật đầu. Tiêu Thái Bạch liếc mắt ra hiệu cho trợ lý ngồi bên cạnh, trợ lý kia liền đứng dậy:

“Đúng, nếu Trang Nại Nại là tội phạm giết người thì phải báo cảnh sát, để họ bắt cô ta đi! Người như thế không xứng được làm người thừa kế của Hoàng Gia Thịnh Thế chúng ta!” Nói rồi liền cầm điện thoại lên, “Tôi phải báo cảnh sát! Nếu Mino là con gái của Lý Ngọc Phượng thì Trang Nại Nại chính là hung thủ giết người!”

Cửa phòng họp bỗng truyền tới tiếng gõ cửa, cảnh sát đứng bên ngoài hỏi, “Ai báo cảnh sát rằng ở đây có tội phạm giết người?”

Từ Đại Chí vẫn còn đứng ở cửa, anh nghiêng người nhường chỗ cho cảnh sát đi vào.

Trợ lý kia ngẩn người nhìn điện thoại trong tay. Cậu ta còn chưa gọi, sao cảnh sát đã đến rồi?

Lúc này, Tiêu lão bỗng lên tiếng, “Là tôi báo.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui