Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Từng phút từng giây trôi qua, ánh sáng bắt đầu le lói phía chân trời, đèn đường lần lượt tắt đi. Khu phố dần ồn ào hẳn lên, đã có quán xá bắt đầu mở cửa bán đồ ăn sáng.
Đã 6h sáng rồi.
Trang Nại Nại buồn ngủ díp mắt, Tư Chính Đình vẫn còn ngồi bên cạnh xem bản thiết kế. Bản kế hoạch không có bất cứ vấn đề gì, có lẽ vấn đề nằm ở bản thiết kế. Anh nheo mắt nhìn vào màn hình máy tính của Trang Nại Nại. Cô đã phóng to bản thiết kế ra hết cỡ.
Mắt Trang Nại Nại díp lại, đầu từ từ gục xuống.
Bỗng, cô giật mình ngẩng phắt lên, vô tình nhìn vào màn hình máy tính.
Dường như có thứ gì đó ùa ra từ trong màn hình, ập thẳng vào đôi mắt còn đang mơ màng của cô. Cảm giác đó khiến cô ngây người, một ý nghĩ bỗng nảy ra trong đầu khiến cô chấn động. Cô nhìn vào bản thiết kế một lúc rồi khiếp sợ đứng bật dậy, “Thì ra là vậy!”
Tiếng kêu đầy kích động của cô dọa cho Tiểu Loan ngã từ trên ghế xuống đất. Cậu ta vội đứng bật dậy, lau nước miếng, cảnh giác nhìn xung quanh, “Tôi không đánh rắm nghen!”
Mọi người: “!!!”
“Cháu biết là chuyện gì rồi!” Trang Nại Nại nói với Thôi Tinh Tước.
Đôi mắt mơ màng của Thôi Tinh Tước lập tức trở nên tỉnh táo.
***
Sáng sớm, Mino tỉnh lại trong biệt thự của Tiêu lão. Hôm nay là ngày quyết đấu, trạng thái tinh thần của cô ta đang cực kì tốt. Thời gian qua, tuy cô ta đã về nhà họ Tiêu nhưng Tiêu lão vẫn không dám làm chủ cho cô ta vì áp lực từ bên ngoài. Còn trong công ty, mẹ con Tiêu Thái Bạch lại một tay che trời, khiến cô ta cảm thấy bản thân chẳng khác gì đồ vô tích sự.
Nhưng sau hôm nay, mọi chuyện sẽ khác!
Không ai quen thuộc thị trường thời trang trong nước hơn cô ta. Ba năm giữ chức vụ trưởng bộ phận thiết kế của tập đoàn Đế Hào, cô ta đã có có cái nhìn xa hơn trong lĩnh vực này. Dù cô ta không có tài về thiết kế nhưng lại cực kỳ có kinh nghiệm trong việc lên kế hoạch. Có thể nói bản kế hoạch này của Rose hết sức hoàn hảo. Cô ta không tin Tiêu Thái Bạch có thể làm được bản kế hoạch tốt hơn thế này.
Xuống lầu, cô ta đã thấy Tiêu Khải đang ngồi trong phòng khách chờ cô ta. Mino đi đến trước mặt Tiêu Khải, nghe thấy ông hỏi:
“Hôm nay chắc chắn mấy phần?”
Mino cười đáp, “Ông yên tâm, bản thiết kế của cháu tuyệt đối không có vấn đề gì!”
Tiêu lão gật đầu, dẫn cô ta vào phòng ăn ăn sáng.
Lúc ăn cơm, Tiêu lão yêu cầu quy củ rất nghiêm, khiến người tự do quen như Mino không nuốt nổi cơm.
Đợi hai người ăn sáng xong, quản gia đi vào thông báo xe đã chuẩn bị xong. Tiêu lão gật đầu, dẫn Mino đi ra ngoài. Dù hai người là ông cháu nhưng Tiêu lão và Mino vẫn ngồi hai xe khác nhau. Xe từ từ lăn bánh, đi đến trụ sở của Hoàng Gia Thịnh Thế ở Bắc Kinh – Khách sạn Hoàng Gia Thịnh Thế.
Bọn họ vừa đến, quản lý đại sảnh liền đến dẫn hai người lên phòng họp lớn đã được chuẩn bị sẵn. Tiêu lão và Mino một trước một sau đi vào, bỗng nghe thấy có người gọi to: “Mino, Tiêu tiểu thư! Chờ đã!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...