Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Trong một căn biệt thự không có người ở trong thành phố Bắc Kinh, lúc này lại đang sáng đèn. Căn biệt thự này được trang hoàng theo phong cách châu Âu, cực kỳ bề thế. Một chiếc Rolls-Royce đỗ xịch lại ngoài cổng biệt thự. Mino xuống xe, ngẩng đầu nhìn căn biệt thự mà lông mày cau chặt lại.
Không ngờ lão già chẳng mấy khi ở trong nước mà cũng có một căn biệt thự lớn thế này ở Bắc Kinh. Nhưng sao lão ta lại không nói với cô ta mà chỉ thuê cho cô ta một căn hộ bình thường?
Mino nhếch mép đi theo quản gia vào biệt thự. Cô ta dừng nghỉ ở phòng khách một chút rồi mới lên lầu, đi vào thư phòng của Tiêu Khải.
Tiêu Khải đang ngồi nghiêm chỉnh trước bàn, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Dáng vẻ lúc nào cũng đầy áp bức này của ông khiến người khác thấy rất áp lực. Mino sửa sang lại quần áo cho ngay ngắn rồi đi đến trước mặt ông.
“Ông nội.”
Ông cụ “ừ” một tiếng, rồi ngẩng lên nhìn Mino.
“Thế nào rồi?”
“Cảnh sát đang tiến hành điều tra ạ. Ông nội, cháu không giết người, thật đấy! Là Trang Nại Nại giết rồi vu oan cho cháu!”
Tiêu lão nghiêm khắc nhìn cô ta, trong đôi mắt đen ẩn chứa chút cảm xúc không tên.
Mino bị ông nhìn như vậy, bỗng cảm thấy dường như tất cả suy nghĩ của cô ta đều bị phơi bày. Cô ta vội vàng cúi gằm mặt, hơi luống cuống nói: “Ông nội, thật sự không phải cháu đẩy Lý Ngọc Phượng mà. Gần đây bà ta hay đến tìm cháu, nhưng lại lấy cớ là ba cháu cần tiền trợ cấp để đòi cháu hai triệu NDT. Cháu chỉ không cho bà ta tiền thôi, chứ không có động cơ gì để đẩy bà ta xuống tầng.”
“Vì thế… động cơ Trang Nại Nại đẩy bà ta là để vu oan cho cháu?”
Giọng Tiêu lão rất lạnh, khiến Mino cực kì sợ hãi.
Cô ta nhìn ông, nước mắt rơi xuống như mưa, “Ông nội, ông phải tin cháu! Trang Nại Nại quá nham hiểm, cháu không biết tại sao cô ta lại làm như vậy, nhưng Lý Ngọc Phượng thật sự không phải là do cháu giết!”
Cô ta khóc lóc cực kỳ tủi thân.
Tiêu lão nhìn một lúc rồi bất đắc dĩ xua tay: “Thôi được rồi, cháu về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Ông nội, vậy chuyện này...”
“Cháu yên tâm, cháu gái của ông sẽ không gặp phải chuyện gì cả.”
Mino nghe thấy câu hứa hẹn này thì mới yên tâm.
Trang Nại Nại có Tư Chính Đình giúp, nhưng cô ta cũng có ông nội chống lưng mà!
Dù thế lực của Tiêu Khải ở trong nước kém hơn Tư Chính Đình, nhưng chỉ cần ông ta ra tay thì ít nhất đồn cảnh sát cũng sẽ điều tra công bằng. Cô ta tự thấy chuyện mình đẩy Lý Ngọc Phượng xuống lầu không có sơ hở gì, chỉ cần cô ta cứ khăng khăng người đẩy bà ta xuống là Trang Nại Nại thì sẽ không có vấn đề gì cả.
Lúc Mino đi ra ngoài, Tiêu lão mới cúi đầu thở dài. Ông nhìn vào video mà ông đã xem được một nửa trước khi Mino đi vào, bấm “play” để tiếp tục phát video. Trên màn hình máy tính là cảnh được quay từ camera nằm trong góc chết của hiện trường vụ án. Tuy camera ở khá xa, không nghe thấy người trong đó nói gì, nhưng vẫn có thể thấy là Mino đẩy mạnh Lý Ngọc Phượng nên bà ta mới rơi xuống lầu.
Trang Nại Nại mới là người bị oan!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...