Thương híp mắt nhìn , lăn lộn bao lâu cô lại không nhìn ra Triệu Tử Du chính là một trong những kẻ đang muốn tạo ra "trò vui" này ư? Không! Cô biết chứ! Chỉ là..không muốn nhớ đến.....cảm giác thù hận cùng bất lực năm ấy ùa về khiến Thương có chút hít thở không thông....Một qúa khứ mà đáng lẽ phải bị chôn lấp theo luân hồi của con người ...quyền lợi nhỏ bé tới mức đấy cô cũng không thể có được...một sự trừng phạt day dứt đầy bất công....
- Thương...Đã lâu như vậy..Cậu vẫn thật đẹp..vẫn như năm đó...
Triệu Tử Du lại giống như bị câu hồn, đôi mắt băng lạnh hiện tại lộ ra đầy tia si mê nhìn con người trước mặt đến mức không chớp mắt, đôi môi hưng phấn đến run lên không biết nói gì, như một người gặp lại người mình mong nhớ qúa nhiều năm.. Triệu Tử Du khẽ đưa tay lên muốn chạm vào người trước mắt một chút, Thương lại không có chút khách khí tránh ra bàn tay nhỏ bé kia, cự tuyệt đầy lạnh lẽo:
- Có gì thì mau nói ra, tôi không muốn đứng cùng cô lâu đâu!
-......_Triệu Tử Du nghiêng đầu nhìn bàn tay chơi vơi trong không trung của mình, trong lòng là một cỗ chua sót lắc đầu cười khổ
- Qủa nhiên Dương Thu Thương vẫn là Dương Thu Thương, thật luôn thẳng thắn đến mức làm người ta tổn thương....
Thương vẫn không lên tiếng nhìn biểu cảm biến đổi của kẻ cô từng rất hận. Không khí trầm mặc một chút, Triệu Tử Du vào thẳng vẫn đề:
- Cậu...hãy giúp tôi trừ đi cô bé bị đánh dấu kia...
- Trừ đi?_Thương nhíu mày
- Bất qúa, cậu thật ra cũng chỉ cần đừng nhúng tay, tất cả mọi chuyện tôi sẽ lo.
- Tại sao tôi phải giúp cậu?
- Thương, nếu cậu giúp tôi tôi sẽ tìm cách giải thoát khỏi nơi kinh khủng này, thế nào?
-....._ Thương trở nên trầm mặc ánh mắt không nắm rõ cảm xúc
- Thương, cậu còn không tin tôi..?_ Triệu Tử Du cười nhẹ như gió thu
- ...40 năm trước cậu cũng đã nói câu này..
Nụ cười của Triệu Tử Du lập cứng ngắc lại như bôi sáp, cô ta mím môi lại, cắn chặt đến run người nhìn Thương, đôi mắt của người đối diện ngoài lạnh nhạt chính là khinh bỉ, chế giễu, cái ánh mắt mà cô ta ghét nhất hơn nữa còn là người đó trực tiếp nhìn cô...
- Người đó..rất dễ thương đấy chứ?_ Triệu Tử Du bỗng cười rộ lên một cái đẹp mắt, giọng điệu xem ra không để nói đến Thương, Thương bỗng cảm thấy bất an lại nghe cô ta nói đầy hứng thú:
- Người cao hơn cả cậu, nhìn có chút bí ẩn ngốc ngốc rất thú vị, hơn nữa..con mắt phải bị tóc che mất..nó rất đặc biệt...nếu như tôi thử móc nó ra như năm đó....
- TRIỆU TỬ DU!_nghe đến đây thì nghĩ bằng đầu gối cũng biết người cô ta nói đến chính là Hoài, Thương lập tức nổi đóa, nỗi hối hận Năm Ấy ùa về cắt vào lòng cô, cô có chút mất khống chế gào lên:
- Cậu đã từng giết cậu ta một lần còn chưa đủ sao? Tại sao đến kiếp này đã vẫn muốn hại cậu ấy? Cậu không muốn đầu thai nữa sao? Cậu ấy cũng đã từng là bạn của cậu, tại sao cứ muốn đuổi diệt tận cùng như vậy? Vì cái gì???
-...Tất cả là tại cậu,Thương!_ Triệu Tử Du cũng kích động đáp lại. Nhìn Thương mở to mắt đến khoa trương, biểu cảm kinh ngạc hiếm có này làm cô ta không khỏi cười cười, ngữ khí càng rối loạn:
- CẬU TA LÀ BẠN CỦA CẬU,TÔI KHÔNG PHẢI SAO? VÌ CÁI GÌ MÀ CẬU LUÔN ĐỐI TỐT VỚI CẬU TA, KHÔNG QUAN TÂM TÔI? TẤT CẢ TẠI CẬU NĂM ĐÓ KHÔNG ĐỐI TỐT VỚI TÔI MỚI DẪN ĐẾN BI KỊCH, TẤT CẢ LÀ TẠI CẬU! DƯƠNG THU THƯƠNG!!!
-thật buồn cười - Thương nhếc mép- ngay từ đầu nếu tôi không nhầm cậu tìm tới chúng tôi đâu có ý tốt đẹp gì, vậy mà còn dám ở đây đổ tội lỗi của mình lên đầu tôi sao?
- Cậu....!_ Triệu Tử Du bị nói chúng tim đen nhất thời á khẩu. Thương lại càng chán ghét cảnh báo
- Cậu tốt nhất tránh xa Hoài ra, nếu cậu đã dám nói ra những nói đó vậy thì chẳng còn lý do gì để nương tay với cậu cả!
Thương xoay lưng tiến ra ngoài, bước chân vững vàng bỗng nhiên hơi dừng lại, Triệu Tử Du có hơi giật mình nhìn bóng lưng Thương, đôi mắt người đó bị tóc mái dài che đi chỉ lộ ra một nửa gương mặt trắng noãn không rõ cảm xúc, dưới ánh sáng đỏ hoàng hôn lại mang một màu hồng nhẹ thanh thoát đến xinh đẹp, Thương lên tiếng, lần này giọng nói dịu đi mang theo vài phần u buồn:
- Thật ra..dù năm đó cậu không làm thế với Hoài, tôi vẫn sẽ không trở thành bạn của cậu...Triệu Tử Du..cậu nên nhớ..có những thứ vĩnh viễn KHÔNG THỂ GƯỢNG ÉP ĐƯỢC!!...
Sau đó thật sự xoay lưng bỏ đi, chỉ còn Triệu Tử Du ngơ ngẩn đứng trong căn phòng giá lạnh không một chút hơi người.
- Ha ha ha!_ Triệu Tử Du bỗng dưng ôm bụng cười như điên dại, tiếng cười thê lương gào đục nghe qủy dị không tưởng
- Ha ha ha ha! 40 năm trước cậu vì kẻ đó mà thù hận tôi! 40 năm sau cậu vẫn vì kẻ đó mà đe dọa tôi, chán ghét tôi? Ha ha ha!
Cô ta cười đến mức lòng trắng mắt đều vằn lên tia máu, hai hàng huyết lệ trào ra từ hốc mắt. Cô ta ngã quỵ xuống đất cười đến cao hứng, rồi dừng lại, gương mặt đầy huyết lệ ngơ ngơ ngác ngác như kẻ ngốc, đôi môi vẽ lên nụ cười thuần khiết khó hiểu. Bàn tay nhỏ đưa lên ngang mặt sau đó
Phập...Triệu Tử Du lấy tay chọc vào mắt của mình, ba ngón tay xoáy sâu vào trong hốc mắt đang chảy máu một cách điên cuồng rồi hơi dừng lại, ba ngón tay giật mạnh một cái, con mắt bên phải bị móc ra ngoài bằng chính tay của mình
Triệu Tử Du nhìn con mắt của bản thân bị tay mình móc ra, cao hứng đến run rẩy, ném con mắt phải đó xuống đất cô ta dùng chân giẫm nát, đè nghiến con mắt của chính mình, lại tiếp tục cười lớn:
- Không thể gượng ép! Ha ha ha! Chính là Không thể gượng ép! Cũng không thể có được, vậy thì chi bằng phá hủy để không thể ai có được! Như vậy không phải công bằng lắm sao? Ha ha ha!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...