Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cảnh Phạm ghé mắt liếc nhìn cánh cửa phòng làm việc đang đóng chặc: “Hoắc tổng có ở phòng làm việc không? Tôi đưa văn kiện tới cho anh ấy.”
Đưa văn kiện?
Trần Lộc nhìn văn kiện, rồi lại nhìn về phía cô, nghĩ đến chuyện sáng sớm hôm nay Hoắc tổng ra quyết định bỏ lệnh phong sát, ánh mắt của cô ấy lại không kiềm chế được mà thêm mấy phần mập mờ.
Mọi người đều là người hiểu biết, cũng đều là người trưởng thành, sao có thể không nhìn ra chuyện gì.
Nhưng, nếu Hoắc tổng và Cảnh Phạm có cái gì đó, vậy tiểu thư Mộ Vãn phải làm thế nào bây giờ?
Ngày thường, vô luận là khách hàng hay là nhân viên công ty, không ít cô gái bày tỏ sự yêu thích với anh, nhưng anh lại dùng hành động rất lãnh khốc để từ chối, hoặc làm như không nhìn thấy, tuyệt đối không giống như là một người đàn ông sẽ bắt cá hai tay.
Cảnh Phạm bị cô ấy nhìn rất không được tự nhiên.
Vì tránh hiềm nghi, cô buông văn kiện xuống: “Nếu Hoắc tổng bận rộn công việc, vậy tôi sẽ không vào nữa. Phiền cô giao cho anh ấy giúp tôi.”
“Bây giờ chắc anh ấy không bận lắm, vừa rồi tiên sinh Dung Kỳ mới đi vào. Trên tay tôi còn có công việc khác, cô cứ trực tiếp đi vào tìm anh ấy đi.” Trần Lộc thức thời, vội vàng ôm chồng văn kiện lớn đi mất.
Cảnh Phạm nhìn vào cánh cửa đang đóng chặt kia, không nghĩ tới Dung Kỳ lại cũng ở đây.
Cô đi tới, giơ tay lên, đang muốn gõ cửa, cửa bị đẩy ra một kẽ hở. Thì ra trước đó nó cũng không bị đóng lại.
Giọng nói giận dữ của Dung Kỳ vang lên ở trong phòng làm việc: “Lão Hoắc, cậu nói thật đi, có phải cậu thầm mến tôi hay không?”
Nghe thấy lời này, Cảnh Phạm cảm thấy hơi buồn cười. Cô cũng rất tò mò!
Cô không đưa tay ra gõ cửa nữa, mà đứng ở bên ngoài nghe lén.
“Thầm mến cậu?” Hoắc Cảnh Thành xùy kinh thường, rất không cho Dung Kỳ mặt mũi: “Cậu mà cũng đáng giá để tôi thầm mến?”
“Không phải thầm mến tôi, vậy cậu thích Cảnh Phạm. Có đúng hay không?”
Đứng bên ngoài nghe cái vấn đề này, khiến Cảnh Phạm thầm giật mình trong lòng. Trước hôm nay, ngay cả nghĩ cô cũng không dám nghĩ tới loại tình huống này.
Cô như ngừng thở.
Cô không dám ôm hy vọng, nhưng vẫn không tự chủ được muốn nghe câu trả lời này.
Bên trong.
Yên lặng rất lâu, không gian tĩnh lặng đến nỗi ngột ngạt.
Một lát sau, mới truyền tới giọng nói nặng nề mà lại ẩn nhẫn của Hoắc Cảnh Thành: “Cậu có biết mình đang nói cái gì không?”
“Tôi sợ cậu không biết chính mình đang suy nghĩ gì đấy. Nếu như cậu không thích Cảnh Phạm, tại sao vẫn luôn ngăn cản hai người chúng tôi chung một chỗ? Lão Hoắc, nếu cậu thật thích Cảnh Phạm, cậu cứ trực tiếp nói với tôi, tôi cũng không phải là người không có hiểu biết. Mặc dù giữa hai người các cậu có chút bất hòa, nhưng yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, tôi…”
“Dung Kỳ!” Một tiếng quát chói tai đột nhiên vang lên, cắt đứt lời nói của Dung Kỳ.
Dung Kỳ bị sắc mặt trang nghiêm của anh làm cho kinh ngạc, những lời sau, đều bị chặn ở trong cổ họng.
Anh ta biết lão Hoắc đã thật sự nổi giận rồi.
Những lời vừa rồi của mình, đã đạp phải hố bom không thể đụng vào của anh.
“Sau này, đừng nói những lời khiêu khích đến ranh giới cuối cùng của tôi như vậy nữa!” Hoắc Cảnh Thành nghiêm túc mở miệng: “Tôi không thích cô ta, vĩnh viễn cũng đều sẽ không thích cô ta.”
Dung Kỳ như đang phân biệt lời nói của anh là thật hay giả.
Anh ta như có điều suy nghĩ, chăm chú nhìn về phía Hoắc Cảnh Thành một lúc lâu, sau đó anh ta lùi đến trên ghế sa lon ngồi xuống: “Vậy dù sao cậu cũng phải cho tôi một lý do hợp lý, vì sao cậu không cho phép hai người chúng tôi tiếp xúc chứ.”
“Cô ta hại chết anh trai tôi, vì vậy cô ta không có quyền được hưởng hạnh phúc, lý do này đủ chưa?”
Dung Kỳ nhìn chằm chằm vào anh, chậc chậc hai tiếng: “Lão Hoắc, tội gì cậu phải nói vòng vo như vậy.”
Hoắc Cảnh Thành không đáp lại.
Anh chỉ dựa lưng vào ghế xoay, tràn đầy phức tạp ngửa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ như có điều suy nghĩ, ánh mắt u ám mà tối tăm.
……………………………….
Trong đầu, vẫn luôn vang vọng lời chất vấn vừa rồi của Dung Kỳ.
Anh thật sự cảm thấy không vui khi thấy cô hạnh phúc sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...