Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Đương nhiên có ý như vậy.” Dung Kỳ cũng không vò vo, cười ha ha: “Tôi nói trước cho cậu chuẩn bị tâm lý… lỡ như ngày nào đó tôi thật sự cua được cô ấy vào tay, cậu cũng đừng quá bất ngờ.”

Hoắc Cảnh Thành nhíu chặt mày: “Cô ấy không đơn giản như cậu nghĩ.”

“Tôi cũng không nghĩ cô ấy đơn giản. Có câu lòng đàn bà như kim dưới đáy biển, tâm tư người phụ nữ nào đơn giản?” Dung Kỳ căn bản không coi lời anh ra gì: “Tối nay cô ấy sẽ đến Song, lát nữa tôi đi cổ vũ. Chờ cô ấy nhảy xong, tôi lại mời cô ấy uống chút rượu, ăn tối. Đây chính là bước đầu tiên.”

“Tối nay cậu đừng tới Song nữa, tối qua bị cậu khi dễ như vậy, cô ấy nhất định không muốn gặp lại cậu.”

Tâm tình Hoắc Cảnh Thành rất tệ, hừ một tiếng: “Tôi cũng không muốn gặp cô ấy.”

Cúp điện thoại, Hoắc Cảnh Thành quay lại bàn cơm.

Ngồi đó không nói lời nào.

“Sao thế, không có chuyện gì chứ?” Văn Bái lo lắng nhìn anh, hỏi.

Anh lắc đầu: “Ăn tiếp.”

Dung Kỳ muốn theo đuổi cô thì theo đuổi, anh gấp cái gì? Dù sao nên nhắc nhở anh đã nhắc nhở, anh ta thích chơi đùa thế nào thì chơi, kệ anh ta!

Hoắc Cảnh Thành ăn tối xong, lái xe về biệt thự Kinh Sơn.

Trong phòng rất an tĩnh.


Anh theo thói quen cầm văn kiện lên xem. Thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn thời gian, không tự chủ nhớ tới cú điện thoại của Dung Kỳ trước đó, trong lòng nhất thời nóng nảy.

Giờ này, e là hai người bọn họ đang ăn tối. Từ thái độ của cô hôm qua, có thể nhìn ra được, cô cũng cảm thấy rất hứng thú với Dung Kỳ.

Trầm ngâm một lúc, ném văn kiện, anh cầm điện thoại gọi một dãy số.

Một lát, điện thoại liền thông.

“Lão Hoắc, gì thế?”

“Cậu ở đâu?”

“Đương nhiên là đang ăn tối rồi.” Dung Kỳ đắc ý nói: “Cảnh Phạm nói cảm ơn hộp thuốc tôi cho cô ấy, mời tôi ăn.”

Hô hấp Hoắc Cảnh Thành nhất thời nặng nề, trực tiếp cúp điện thoại, ném qua một bên.

Người phụ nữ này, đúng là người tới không cự tuyệt!

Bên kia.

Dung Kỳ nghe ‘tút tút…”, lầm bầm: “Tính khí lão Hoắc đúng là càng ngày càng kỳ lạ.”

Cảnh Phạm ngước mắt nhìn anh ta: “Là Hoắc tổng sao?”


“Ừ. Cậu ấy biết hai chúng ta đang ăn tối, còn tức giận.”

Cảnh Phạm cười cười: “Anh ấy rất quan tâm anh. Tối qua cố ý nhắc nhở tôi, bảo tôi cách xa anh, sợ tôi lừa gạt anh.”

“Hứ~ Cậu ấy xem tôi là đứa bé ba tuổi à!” Tuy nói vậy, nhưng Dung Kỳ cũng nở nụ cười tươi.

Anh em vẫn là anh em.

Hai người ăn được một nửa, điện thoại Dung Kỳ reo lần nữa.

Thấy là Hoắc Cảnh Thành gọi tới, Dung Kỳ câu môi cười, tiếp điện thoại, không chờ đối phương nói gì, mở miệng trước: “Lão Hoắc, cậu đột nhiên quan tâm tôi như vậy, không phải là yêu tôi chứ?”

“Đưa điện thoại cho cô ấy.” Anh hiển nhiên không có tâm tình đùa giỡn.

“Hả?”

“Đưa cho Cảnh Phạm.” Anh lặp lại lần nữa.

“À.” Dung Kỳ ngượng ngùng đưa điện thoại cho người đối diện.

Cảnh Phạm đang ăn thịt nướng, nhìn điện thoại trước mặt mình, nghi ngờ hỏi: “Tôi nghe?”

“Ừ. Lão Hoắc nói muốn tìm cô.”

Cảnh Phạm cầm điện thoại để sát bên tai, thanh âm người đàn ông từ bên kia truyền tới: “Đến biệt thự Kinh Sơn.”

“Cái gì?”

“Lập tức.” Người đàn ông nói đơn giản dứt khoát.

Cảnh Phạm thở dài: “Hoắc tổng, anh đừng quậy nữa, tôi đang bề bộn nhiều việc.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui