Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Chờ Thịnh Gia Ngôn tỉnh táo lại, Cảnh Phạm mới tiếp tục nói: “Mình chỉ nói đến khiêu vũ thôi mà, hơn nữa là nhảy múa cực kỳ đứng đắn. Cậu không thể kỳ thị nghề nghiệp như vậy được!”

“Mình cứ kỳ thị đó. Ở chỗ như vậy mà cậu cũng có thể đi sao? Nếu chẳng may xui xẻo bị chụp được, cậu sẽ bị truyền thông làm phiền, hỏi han, cậu nói thế nào thì cũng không ai muốn nghe đâu!”

Cảnh Phạm mím môi: “Gia Ngôn, cậu nghĩ mình sẽ có tương lai trong nghiệp này sao?”

“Dĩ nhiên rồi!” Thịnh Gia Ngôn nói ngay mà không chút suy nghĩ: “Mình rất có lòng tin với cậu. Hiếm có người mới nào có năng lực, tính chuyên nghiệp như cậu đâu. Ngay cả nghệ sĩ thạo nghề thì diễn xuất của họ cũng không được như cậu!”

“Nhưng mà giới giải trí này, không những cần thực lực còn phải có cơ hội. Mà ông chủ mình là Hoắc Cảnh Thành, một điều này đã bóp chết tất cả cơ hội của mình rồi!” Cảnh Phạm buồn rầu mở miệng.

Bị người mình thương nhất thật sự là một chuyện khiến người ta cảm thấy thất bại.

Nhưng mà chuyện đã qua cô cũng khó có thể mở miệng.

“Gia Ngôn, với tình huống của mình hiện giờ, không có gì quan trọng hơn bằng thời gian. Bệnh tình của Tiểu Chanh cậu cũng biết rồi đó. 100.000 Tệ của anh mình cho ở bên Mỹ thì cũng chỉ như muối bỏ biển, không thể chống đỡ quá lâu. Huống chi, mình còn phải nhanh chóng trả tiền lại nữa!”


Nhắc tới Tiểu Chanh, ở đầu dây bên kia Thịnh Gia Ngôn cũng trầm mặc.

“Bây giờ mình không còn cách lo lắng cho tương lai. Mình chỉ có thể lo lắng cho đứa bé. Cho nên hi vọng cậu hiểu cho mình.”

Giọng nói của cô càng lúc càng thấp, tận lực kiềm chế.

Trong lòng Thịnh Gia Ngôn cảm thấy khó chịu, cuối cùng gật đầu nói: “Mình tôn trọng quyết định của cậu. Còn nữa...”

Dừng một chút, cô ấy mới nói thêm: “Phạm Phạm, thật xin lỗi! Mình không có năng lực và tiền bạc giúp đỡ bạn!”

“Nói cái gì vậy?” Cảnh Phạm cười cười. Hai người bọn họ đều là người mới, giúp đỡ lần nhau nhưng thật ra là cô liên lụy đến cô ấy mới đúng.

Rất nhanh, cô đã lên tinh thần: “Nhưng mà cậu yên tâm, mình sẽ không ngu xuẩn đến mức mà bịt kín con đường của mình. Nếu như mình thật sự nhận việc kia thì mình sẽ mang mặt nạ. Vậy là cậu yên tâm rồi chứ?”

Thịnh Gia Ngôn cung cười theo: “Vậy thì mình sẽ chuẩn bị cho cậu chiếc mặt nạ sang trọng!”

——


Hôm nay là một ngày khá đặc biệt.

Hạ Lễ cũng coi như là bác sĩ chính của Hoắc Cảnh Thành, lo lắng cho bệnh nhân của mình ở nhà mãi sẽ buồn bực xảy ra chuyện không hay cho nên buổi tối mới đến biệt thự Kinh Sơn, lôi Hoắc Cảnh Thành ra ngoài.

Xe ngừng trước quán bar ‘Song’. Hoắc Cảnh Thành không chút hứng thú: “Tôi là bệnh nhân không phù hợp đến những chỗ ồn ào như thế này!”

“Bình thường quả thật cậu không nên đến những chỗ như vậy! Nhưng hôm nay có chút đặc biệt. Hay là cậu chờ ở đây đi!” Lúc Hạ Lễ nói những lời này, ánh mắt nhìn Hoắc Cảnh Thành có chút lo lắng.

Hoắc Cảnh Thành khó chịu: “Tôi không nghĩ cậu yếu đuối như vậy!”

“Tất nhiên rồi. Tôi chỉ sợ bệnh của cậu tái phát!” Hạ Lễ nhảy xuống xe: “Vào đi thôi, Dung Kỳ cũng về nước rồi, ở trong đấy đó!”

“Cậu ta cũng về rồi?” Lúc trước, anh, Dung Kỳ và Hạ Lễ ở nước ngoài cũng coi nhau như anh em ruột thịt.

Hạ Lễ về nước đầu tiên, rồi làm tại bệnh viện nhà mình.

Anh là người về nước thứ hai, tiếp nhận Hoàn Vũ.

Mà Dung Kỳ bây giờ cũng đã về, gánh vác Dung Thanh.

“Tên này vừa về đã nhắm được gái xinh rồi!” Hạ Lễ bất đắc dĩ nói: “Nói là trong quán bar này có dancer khiến cậu ta vừa gặp đã yêu. Mấy buổi tối liền, cậu ta đều tới đây cũng vì cô bé kia. Cậu thử nghĩ có phải cậu ta quá rảnh rỗi hay không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui