Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đúng là tiểu tinh nghịch.
Trước kia, cũng có lúc tiểu khu này bị cúp điện, nhưng sao đâu có thấy con bé nói sợ bóng tối.
Hoắc Cảnh Thành hiển nhiên coi là thật, anh vỗ vỗ lên lưng nhỏ của bá trấn an: “Đừng sợ. Chú ở đây, được không?”
Giọng nói của anh rất dịu dàng.
Động tác cũng rất dịu dàng.
“Chú, chú ở lại với con và mẹ đi, có được không ạ?” Tiểu Chanh tử yêu cầu lần nữa, bé lại nói: “Vừa rồi mẹ cũng nói sợ tối.”
Hoắc Cảnh Thành cũng rất muốn rất muốn ở lại.
Anh sợ cô hoảng sợ, vì vậy, khoảng khắc khi vừa mới bị cúp điện, anh đã bảo tiểu Chanh tử nhanh chóng thu dọn lại sách vở rồi trở lại.
Không nghĩ tới, cô thật sự sợ hãi.
Anh nhìn cô tỏ vẻ hỏi ý kiến, Cảnh Phạm phát hiện ra, cuối cùng thì mình cũng là một người rất mềm lòng, gật đầu: “Hai người vào đi.”
Cô khom người tìm dép nhỏ cho con, lại cầm thêm đôi dép nam đi ra: “Của anh trai em, anh có để ý không?”
Anh chỉ đổi dép rồi đi vào.
Tiểu Chanh tử rất vui vẻ.
Nào có dáng vẻ sợ hãi!
Bé xách cặp sách nhỏ của mình: “Mẹ, chú, con đi vào phòng cất cặp sách đây!”
Vừa nói, bé vừa quen cửa quen nẻo đi về phía phòng của mình trong bóng tối.
Cảnh Phạm ở phía sau nhắc nhở: “Con đi chậm thôi, cẩn thận không đụng đầu.”
Cửa bị đóng lại.
Ánh đèn đường bên ngoài không chiếu vào được nữa.
Cả ngôi nhà, cũng rơi vào ở trong bóng tối.
Thường ngày gặp bóng tối như vậy, mặc dù Cảnh Phạm không sợ lắm, nhưng cô cũng chẳng thích thú gì. Cái cảm giác cả thế giới đều chỉ có một màu u tối, khiến cô cảm thấy có một loại cảm giác buồn tẻ và cô đơn có không nói ra được.
Nhưng mà, giờ phút này, khi có sự tồn tại của người đàn ông này bên cạnh, tâm tình của cô bỗng nhiên trở nên hơi kỳ lạ.
Đại khái là ở trong không gian an tĩnh, cô vẫn có thể nghe được tiếng hít thở đều đặn có nhịp điệu của anh.
Có người ở bên cạnh, tự nhiên sẽ không còn cô đơn nữa.
“Anh qua chỗ ghế sa lon ngồi đi.” Cảnh Phạm không chịu nổi bầu không khí an tĩnh như vậy, dẫn đầu mở miệng trước.
“ Ừ.” Có thể ở lại bên cạnh cô, dù rằng, giờ phút này không nhìn thấy được, anh cũng cảm thấy đủ rồi.
“Em đi rót ly nước cho anh.” Cảnh Phạm nói, rồi xoay người đi vào phòng bếp.
Hoắc Cảnh Thành không cản cô lại.
Nhưng khi vào phòng bếp, không biết bị đụng vào cái gì, cô đau đến nỗi phát ra tiếng.
Hoắc Cảnh Thành bước hai bước dài đi tới: “Bị đập vào chỗ nào?”
Cô đỡ eo, đau đến nỗi giọng nói hơi không ổn định: “Bị đập vào cạnh bệ rửa bát.”
Hoắc Cảnh Thành vừa hơi không biết phải làm sao lại vừa hơi đau lòng.
Ở trong nhà mình cũng có thể bị đụng vào.
“Để anh xoa xoa giúp em.”
Anh vừa nói, vừa vươn tay ra theo bản năng. Lúc tay anh đụng vào người cô, cô khẽ giật mình, giữ lấy tay anh lại. Cô hít thật sâu, rồi mới nói: “Em không sao, chỉ bị nhẹ thôi.”
Lúc này, Hoắc Cảnh Thành như mới đột nhiên tỉnh táo lại.
Hơi cô đơn.
Hơi ngượng ngùng.
Anh từ từ thu hồi tay lại.
Hai người, cứ đứng yên ở trong không gian chặt hẹp của phòng bếp. Cách nhau rất gần, thậm chí còn có thể nghe rõ tiếng hít thở của người kia. Đặc biệt là ở trong bóng tối, chỉ một tiếng động nhỏ cũng có thể khuấy động bầu không khí xung quanh.
Cảnh Phạm đứng thẳng người dậy: “Em đi rót nước cho anh, anh ra bên ngoài ngồi đi.”
Cô muốn đi.
Hoắc Cảnh Thành giữ cô lại. Cô muốn giãy giụa theo bản năng, nhưng anh lại dùng lực, ngăn cô lại. Bàn tay anh giữ lấy cánh tay mảnh khảnh của cô: “Em đừng chạy lung tung, không cẩn thận lại bị va vào đâu nữa.”
Cảnh Phạm hiếm khi thực sự đứng yên.
Sự dịu dàng của anh, khiến cô cảm thấy hơi hoảng hốt, hơi đau lòng. Nếu như… nếu như anh đã từng… dịu dàng như vậy, quan tâm như vậy… có lẽ, giữa bọn họ cũng vĩnh viễn sẽ không đi đến bước cuối cùng này?
“Nhà có thuốc không?” Anh lại hỏi.
“Hình như có.”
“Cái gì gọi là hình như có?” Hoắc Cảnh Thành khẽ cau mày: “Không phải em quay phim sẽ thường xuyên bị thương sao? Sao trong nhà không chuẩn bị mấy loại cao tan vết bầm?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...