Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cảnh Phạm thở phào nhẹ nhõm: “Em còn tưởng rằng, cú điện thoại này sẽ rơi vào khoảng không, không tìm được anh!”
“Anh đã đổi lại số!” Anh trả lời.
Cho nên, nếu lúc nhớ anh, cô có thể gọi lại cho anh. Nhưng điều này anh không nói nên lời.
“Ở chỗ anh dường như rất yên tĩnh! Còn ở công ty sao?” Cô hỏi. Giống như hai người chưa hề có đau lòng hay ngăn cách gì cả.
Hoắc Cảnh Thành nghe thấy giọng cô cảm thấy có chút hốt hoảng.
“Không ở công ty!”
“Vậy anh đang ở đâu?” Cô lại truy hỏi. Giọng điều này rất giống giọng điệu của bạn gái.
Trái tim anh vô cùng đau đớn, không trả lời mà chỉ hỏi: “Em có chuyện gì à?”
Mấy chữ lặng ngắt, không có chút nhiệt độ.
Cảnh Phạm yên lặng một lúc, dường như cố làm ra vẻ ung dung, giả vờ không có chút sức lực hết, cô nói nhỏ: “Em đang đợi anh!”
“...Cái gì?”
“Em đã làm mấy món anh thích, muốn chờ anh trở về cùng ăn. Nhưng mà giờ thức ăn đều lạnh hết rồi. hơn nữa, em có chút đói. Nếu như anh không về thì em không đợi anh nữa!”
Cho nên...
“Em đang ở Kinh Sơn?” Anh cảm giác được trong lòng mình có cảm giác dâng trào.
Anh không thể giả vờ lạnh lùng dược nữa.
Cảnh Phạm “Ừ!” một tiếng: “Buổi sáng đã tới rồi!”
Hoắc Cảnh Thành lập tức ngắt điện thoại. Nhớ tới câu nói kia của cô: “Em có chút đói!” Chỉ nói: “Không cần chờ anh, em ăn trước đi!”
Dứt lời quả quyết cúp điện thoại.
Cảnh Phạm nghe thấy tiếng ‘Tút tút’, có chút ngượng ngùng.
Không cần chờ anh, cho nên...Chắc tối nay anh không trở lại rồi đúng không?
Cô cắn cắn môi, nhìn bàn đầy thức ăn, vẻ mặt như đưa đám.
Cô rất để tâm, nay cả bày biện cũng tốn không ít thời gian. Ngay cả gia vị cũng nếm, quả thật rất ngon. Khoảng thời gian này, tài nấu nướng của cô cũng tiến bộ.
Nhưng giờ phút này, cô cũng không có chút khẩu vị nào.
Chỉ đành phải mang màng bọc thực phẩm bọc lại rồi để vào tủ lạnh.
Hoắc Cảnh Thành cúp điện thoại, đứng dậy đi ra ngoài, ngay cả chào hỏi cũng không chào hỏi ông cụ.
Văn Phái lanh mắt, thấy anh định đi ra ngoài, vội vàng ngăn anh lại: “Con trai, muộn như vậy rồi, con còn đi đâu?”
“Mẹ, tối nay con có việc, không về đâu ạ!” Hoắc Cảnh Thành nhớ tới chuyện gì đó lại nói: “Vé đi Úc mẹ không cần đặt cho con đâu. Vẫn còn kỳ hạn ba tháng!”
Văn Phái kinh ngạc.
Vẻ mặt anh không còn sự ảm đạm như lúc trước, bây giờ đầy vẻ hoạt bát.
Chẳng lẽ là...
Trong lòng Văn Phái có dự cảm bất thường, nhưng Hoắc Cảnh Thành đã cầm chìa khóa ra ngoài.
“Con trai!” Bà định đuổi theo nhưng ông cụ đã giữ chặt bà lại: “Được rồi, con không cần đi theo đâu!”
“Ba, nói không chừng là Cảnh Phạm lại định làm gì đó!”
“Con không thấy con trai con hiếm khi vui vẻ như vậy sao? Bất kể là có phải là là Cảnh Phạm hay không nhưng chỉ cần nó vui vẻ là được rồi. Chẳng lẽ con muốn nhìn con trai con ngày nào cũng buồn bã không vui sao?”
Ông cụ vừa nói xong, Văn Phái đã ngẩn người, trong lòng cũng rung động. Nhưng mà nhớ tới chuyện gì, lại nói: “Chúng ta đều biết tác phong của Cảnh Phạm như thế nào, sao có thể để mặc Cảnh Thành còn đâm đầu vào chứ?”
“Lúc nào để thằng bé đâm đầu vào chứ? Không phải nó đã đồng ý ba tháng sau sẽ về Úc với con rồi sao? Vậy đi, cho dù xảy ra chuyện gì, con cũng đừng xen vào nữa!”
Văn Phái thở dài, cuối cùng mới gật đầu.
Hoắc Cảnh Thành lái xe rất nhanh.
Hóa ra, quãng đường từ nhà cũ đến Kinh Sơn lại xa như vậy.
Anh dừng xe ở ngoài biệt thự. Theo bản năng, anh nhìn vào trong, cũng không nhìn thấy bất cứ ánh đèn nào bên trong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...