Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Còn chưa kịp thốt ra hai chữ "Tồi tệ", tất cả giọng nói của cô đã bị nụ hôn của người đàn ông trước mặt nuốt mất toàn bộ.
Cô khẽ chớp mắt, nâng tầm mắt nhìn anh.
Anh giữ lấy sau ót của cô, cuốn lấy chiếc lưỡi của cô, buộc cô phải đắm chìm trong nụ hôn này, không được xuất thần.
Anh áp cô ở trên cửa, hôn lên môi cô.
Như cảm thấy chỉ hôn môi không thì chưa đủ, anh đi xuống, nụ hôn nóng bỏng trượt xuống cần cổ trắng như tuyết của cô, sau đó, anh đẩy cao áo ngủ trên người cô lên...
Cảnh Phạm thở dốc, bấu vào tay anh, cô nhỏ giọng nhắc nhở: “Đi vào trước...”
Bây giờ, ngay cả cửa cũng còn chưa đóng.
Ánh mắt của Hoắc Cảnh Thành đã nóng như lửa đốt, anh nhìn cô bằng ánh mắt sáng quắc, anh bế ngang cô lên, đá chân sau vào cửa.
Trong phòng, bóng tối lại bao phủ lần nữa.
Cô được đặt xuống giường, quần áo bị anh xé mở.
Cảnh Phạm hít thật sâu, nhắc nhở anh: “Anh nhẹ tay thôi... Trên người tôi còn có vết thương.”
Hoắc Cảnh Thành ngừng động tác lại, anh khom người lục lọi ở đầu giường. Vất vả lắm mới mò được công tắc điện, tiếng " tách ——" vang lên, bóng đèn vụt sáng.
Ánh sáng vàng chiếu rọi cả căn phòng.
Mắt đột ngột tiếp xúc với ánh sáng, Cảnh Phạm cảm thấy chói mắt híp mắt lại, rồi mới mở mắt ra nhìn anh nữa.
Tầm mắt của anh, rơi vào phần eo của cô.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve.
Động tác, đã sớm không còn thô bạo giống như vừa rồi nữa, mà là dè đặt. Giống như là rất sợ làm đau cô.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, cũng khiến cả người của Cảnh Phạm trở nên run rẩy. Cô lại cảm thấy trái tim không ngừng rung động.
Cô giữ lấy cổ tay của anh, động tình nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh.
“Sao bây giờ anh lại chạy tới nơi này?” cô hỏi.
Hoắc Cảnh Thành nhìn cơ thể của cô.
Cô gầy.
Khuôn mặt vốn chỉ lớn bằng bàn tay, bây giờ đã nhỏ hơn rồi.
Dường như eo cũng gầy đi một vòng, chỉ bằng hai gang tay của anh, khiến anh cảm thấy đau lòng.
Trong mắt Hoắc Cảnh Thành nổi lên từng đợt gợn sóng, anh cúi người, thương tiếc hôn lên môi cô lần nữa.
Cô bị hôn đến nỗi thở hồng hộc, chỉ nghe thấy anh dán lên môi của cô nỉ non: “Nhớ em, vì vậy, tới gặp em...”
Trái tim của Cảnh Phạm chợt run rẩy, tay đang đặt lên bả vai anh cũng khẽ co lại.
Nhớ cô...
Vì vậy, anh phong trần mệt mỏi cả đêm tới đây?
Rõ ràng mấy chữ này đều là những lời rất bình thường, nhưng mà, đối với Cảnh Phạm mà nói, đó lại là những lời tỏ tình cảm động nhất, để cho cô xúc động nhất.
Khoảng khắc đó, cô hơi hoảng hốt.
Tựa như người đàn ông này trước mặt này, chỉ thuộc về cô.
Bọn họ là người yêu, là tình nhân.
Tựa như, đoạn tình cảm giữa bọn họ, không còn là chỉ mình cô thích anh, mà anh cũng yêu cô vậy.
Tâm trí vừa động, cô chợt dùng sức, đột nhiên lấy tay kéo anh xuống. Chủ động hôn lên môi anh.
“Tôi cũng rất nhớ anh...” Cô run rẩy bày tỏ.
Hoắc Cảnh Thành không chịu nổi cô chủ động như vậy. Cô giống như một yêu tinh câu hồn người vậy. Lại nghe thấy những lời bày tỏ của cô, trái tim của anh lại không ngừng xao động.
Anh gầm nhẹ, lao người đè cô xuống giường.
“Nếu nhớ tôi, tại sao không nhận điện thoại của tôi?” anh vừa khàn giọng hỏi, vừa đưa tay ra...
Cảnh Phạm vùi mặt ở trong gối, cả người vừa trở nên run rẩy lại vừa mềm mại, giống như một chú thỏ trắng bơ vơ vậy.
Cô cô gắng dành giật lấy từng tia lý trí một, đáp lại anh: “Tôi... mấy ngày nay tôi quay phim đều không mang điện thoại di động... Vừa rồi… vừa rồi mới nhìn thấy điện thoại của anh.”
“Vậy tại sao lâu như vậy mà không gọi điện thoại cho tôi?” Anh chất vấn. Giọng nói kia, cực kỳ giống một người bạn trai đầy bụng oán khí.
“... Tôi sợ quấy rầy đến công việc của anh.” Cảnh Phạm đáp lại anh lần nữa, giọng nói như đã vỡ òa.
Hiển nhiên, đáp án này cũng không thể nào thuyết phục được anh, anh nâng mông của cô lên, xông vào: “Mượn cớ!”
Anh vốn mang bao cao su giống như thường ngày, nhưng mà, đột nhiên anh lại đưa tay ra xé.
Cảnh Phạm hơi không hiểu gì nhìn anh: “Sao vậy?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...