Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hoắc Cảnh Thành lười biếng trở mình, vươn tay ra, lười biếng giữ lấy cô.
Giống như là nắm tay. Năm ngón tay của Cảnh Phạm được anh bao ở trong lòng bàn tay, khiến trái tim cô rung động liên hồi. Rồi cô nghe thấy lời như đang phàn nàn của anh: “Ngày nào em cũng đều dậy sớm thu dọn nhà như vậy?”
“Ừ. Đã thành thói quen rồi.”
“Em không ngủ nữa à?”
Cảnh Phạm lắc đầu: “Anh ngủ thêm chút nữa đi, tôi đi mua bữa sáng.”
Hoắc Cảnh Thành ‘uhm’ đáp lại, không nói gì nữa, tiếp tục ngủ.
Cảnh Phạm được anh chủ động nắm tay, anh nắm rất chặt. Nhưng chỉ mấy giây sau, anh đã buông tay cô ra.
Khóe môi của Cảnh Phạm khẽ cong lên, cô nhẹ nhàng cài cửa lại, đi ra khỏi phòng.
Tất cả tựa như giấc mơ vậy.
Đẹp như bong bóng; nhưng lại cũng mỏng manh như bong bóng.
Tối hôm qua quá buông thả, nên hôm nay, ngay cả đi bộ Cảnh Phạm cũng đều cảm thấy hai chân bủn rủn.
Vừa cảm nhận không khí mát mẻ buổi sáng, cô vừa đi đến quán ăn sáng ở tầng dưới.
“Chào buổi sáng, Cảnh tiểu thư.” bà chủ quán ăn sáng nhiệt tình chào hỏi.
“Chào buổi sáng.”
“Chắc tối hôm qua ngủ ngon phải không, nhìn sắc mặt của cô rất tốt đấy!” bà chủ vừa lấy đồ ăn sáng cho người khác, vừa nói chuyện với cô.
Cảnh Phạm che kín mặt: “Thật không?”
Tối hôm qua bị anh chơi đùa gần như cả một đêm đều không làm sao chợp mắt được, sau đó lại lo lắng đề phòng muốn đứng lên thu dọn đồ đạc, tinh thần của cô thật sự tốt được sao?
“Thật! Làn da trắng mịn hồng hào, nhìn rất mềm mại. Nhìn làn da cuả mấy người trẻ các cô thật đẹp, vừa trắng lại vừa mịn màng, cũng không biết làm sao để chăm sóc được.” Bà chủ cảm khái nói. Lại hỏi: “Hôm nay vẫn một phần bánh tiêu một phần sữa đậu nành giống ngày thường sao?”
“Không, hôm nay tôi muốn mua hai phần.” Cảnh Phạm suy nghĩ rồi lại nói: “Thôi, đứng lấy bánh tiêu nữa, láy cho tôi ba cái bánh bao đi.”
Quá nhiều dầu mỡ, cô lo lắng thân thể của người nào đó không chịu nổi.
Bà chủ hớn hở nói: “Đây không phải là phần cô vẫn ăn thường ngày! Có bạn trai phải không?”
Cảnh Phạm xấu hổ: “Không phải.”
Cô cũng không biết nên giải thích như thế nào. Hai người bọn họ không tính là yêu đương thật sự. Thế nhưng hết lần này tới lần khác lại làm chuyện mà chỉ hai người yêu nhau mới có thể làm.
Bà chủ cảm thấy cô muốn che giấu sự thật, làm vẻ mặt tôi đây là người từng trải tôi cũng hiểu với cô, cười nói: “Tôi nói mà, sao hôm nay lại thấy sắc mặt cô tốt như vậy, đúng là con gái khi yêu đều trở nên đẹp hơn.”
“Chị Cảnh, có phải chính là người đàn ông trên tin tức đó hay không “ con gái của bà chủ thích nhất là lên weibo hóng chuyện, cô bé thò đầu ra, vui vẻ hỏi: “Nghe nói, vì chị ngay cả mạng anh ấy cũng không muốn, còn chạy đến Du Châu tìm chị, có phải là thật hay không?”
Cảnh Phạm không biết phải làm sao: “Em không đi học cho giỏi, còn xem trộm điện thoại di động trong giờ học hả?”
“Em không có!” tiểu nha đầu lập tức phủ nhận: “Tất cả bạn học trong lớp chúng em đều đang bàn luận về chuyện này, Đã bàn luận cả một này rồi. Còn gọi hai người là hỏa cảnh CP nữa.”
Cảnh Phạm giật giật khóe môi. Hỏa cảnh CP, bó tay với mấy cư dân mạng, đến cái này cũng có thể nghĩ ra được.
“Oh, tiểu Cảnh, có thật vậy không? Cậu ta thật sự vì cô mà chạy đến Du Châu à?” bà chủ vừa hỏi, vừa đưa đồ ăn cho cô. Cảnh Phạm đành phải đáp lại: “Cứ coi là vậy đi.”
“Vậy cô phải nắm chắc người này vào, lúc đó Du Châu rất nguy hiểm, đấy chính là mạo hiểm để tính mạng đấy. Bây giờ không có mấy ai có thể làm được như vậy đâu. Vừa rồi xem tin tức, thấy trên ti vi nói là rạng sáng hôm qua, Du Châu lại xảy ra động đất đấy, mạng của hai ngươi cũng lớn, may mà đã trở về rồi.”
Cảnh Phạm nghe câu nói kế tiếp, đáy lòng cô lại cảm thấy lộp bộp căng thẳng: “Lại động đất sao?”
“Ừ. Không biết là lại chết thêm bao nhiêu người nữa. Đúng là tội nghiệp”
Cảnh Phạm đi ra từ khu bị rung chấn, cô đã chứng kiến tận mắt sự bất lực và mong manh của sinh mệnh, nghe thấy tin tức này, trong lòng cô cũng không thoải mái gì.
Cô cầm đồ, trả tiền, rồi buồn bã trở về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...