Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lục Kiến Minh lập tức nói: “Ngàn vạn lần cô đừng bán đứng tôi à nha, Hoắc tổng là người rất coi trọng mặt mũi, đặc biệt là ở trước mặt cô.”
“Được, tôi sẽ không bán đứng anh.”
Sau khi nói thêm mấy câu với Lục Kiến Minh, pin điện thoại di động của anh đã hết, tự động sập nguồn.
Cảnh Phạm cầm điện thoại di động đứng tại chỗ một lúc lâu, cô nhìn về phía chiếc lều vải màu xanh da trời kia, nghĩ đến người đàn ông bên trong, cảm động không sao kể xiết và tình cảm cứ như dòng dung nham nóng bỏng dâng lên trong lòng cô, nặng nề đập vào cánh cửa trái tim cô.
Thì ra, anh thật sự đến vì mình!
Ngược lại, nếu anh gặp phải nguy hiểm, cô cũng sẽ không chút do dự không chùn bước chạy đến tìm anh giống như vậy.
Cho dù, cô không thể làm gì cho anh, nhưng ít ra cô cũng có thể cùng nếm vị đau khổ với anh.
Anh cũng có suy nghĩ như vậy sao?
Một khắc kia, dường như tình cảm đơn phương đã gần như tuyệt vọng nhiều năm của cô, đột nhiên có hy vọng; tất cả cảm tình bao năm qua, dường như cuối cùng cũng đã được hồi đáp; khiến hốc mắt của cô dần nóng lên.
Cô vén rèm lên, khom người đi vào.
Người đàn ông tựa vào trên lều, dường như đang ngủ say. Sắc mặt của anh rất mệt mỏi, người lúc nào cũng chỉnh chu như anh, lúc này nhìn cực kỳ chật vật.
Nhưng ở trong mắt cô, dáng vẻ này của anh cực kỳ thu hút khiến cô không thể dời mắt ra được.
Cô nghĩ, trong tương lai năm dài tháng rộng, mặc kệ cô có cùng chung một chỗ với anh hay không, cô sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên người đàn ông này. Cô khắc sâu dáng vẻ của anh vào trong xương tủy, viết vào trong máu, hòa vào trong sinh mệnh của cô.
Cảnh Phạm ngồi xuống bên cạnh anh, động tình, cúi người hôn lên trán anh. Bờ môi mềm mại, xuống chút nữa, lướt qua đôi mắt của người đàn ông, rồi đến chóp mũi của anh, cuối cùng, rơi vào trên môi của anh.
Nhẹ nhàng, đến nơi thì dừng lại, rồi lập tức muốn lui ra.
Nhưng mà, môi vừa mới rời đi, bên hông chợt bị nắm lại, người cô vừa lui ra, lại bị người đàn ông siết chặt lần nữa, ép đến.
Anh đã mở mắt ra, trong mắt bắn ra những tia lửa nóng bỏng.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn mình. Dù nhẹ nhàng, nhưng mà, đáng chết là, mỗi một nụ hôn đều giống như một cọng lông chim vuốt ve trái tim anh, khiến trái tim anh ngứa ngáy không thể nào nhìn được, không cách nào bình tĩnh được.
Khiến anh không nhịn được muốn hôn cô, không nhịn được động tình.
Cảnh Phạm kinh ngạc nhìn anh đột ngột tỉnh lại, tay đặt trên bả vai anh: “Không phải anh đang ngủ hay sao!”
“Đang ngủ, nhưng bây giờ đã bị em đánh thức rồi.” giọng nói của anh hơi khàn khàn, dục vọng dần dâng trào: “Được rồi, bây giờ phải trừng phạt em thế nào đây!”
Cô giống như là làm chuyện xấu, bị bắt ngay tại chỗ; lại nghe thấy mấy lời trêu chọc hơi tùy tiện của anh, mặt của Cảnh Phạm dần nóng lên, tim đập loạn nhịp. Còn chưa kịp nói gì, nụ hôn của anh đã đặt trên môi cô lần nữa.
Nụ hôn này, xen lẫn tình cảm nồng cháy của cô.
Cô tháo bỏ tất cả phòng bị xuống, không cảnh giác, giao tất cả trái tim chân thành của mình ra. Say sưa chịu đựng sự đòi hỏi của anh, nhiệt tình nghênh đón anh.
Cô như hòa tan ở trong nụ hôn này.
Bất chợt, rèm lều vải bị kéo ra, một đám người đi vào lều vải của bọn họ, quấy rầy cả hai.
Hai người tách ra, lại bốn mắt nhìn nhau, lửa tình trong mắt còn chưa hoàn toàn bị dập tắt, cô đã dời tay khỏi vai anh.
Người đến đều là người vừa mới được giải cứu ra, giống bọn họ vậy, cả người bọn họ đều chật vật bụi bặm. Trong mắt đều là kinh hoàng đan xen với vui sướng vì vừa sống sót sau tai nạn.
Cảnh Phạm đứng dậy đỡ lấy họ, toàn bộ lều vải nhất thời trở nên náo nhiệt.
Hoắc Cảnh Thành nhìn bóng dáng bận rộn của cô, đáy lòng dần bình tĩnh lại. Chỉ là, khi hồi tưởng đến chuyện cô bị mắc kẹt, trong lòng anh vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Đến khi không còn ai đi vào nữa, cuối cùng cô mới ngồi xuống bên cạnh anh lần nữa. Hoắc Cảnh Thành đã cực kỳ buồn ngủ, anh gối đầu lên chân cô, nhắm mắt thiếp đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...