Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Anh... Đêm nay tìm đến Trần Nghiêu? Anh muốn ngủ lại chỗ cô ấy?
Cảnh Phạm cố gẳng giả câm giả điếc, nhưng đám chữ kia vẫn như dao nhọn đâm vào màng tai cô, khiến cô kìm lòng không được mà miên man suy nghĩ.
Bước chân cô không khỏi nhanh hơn, cúi đầu, bước nhanh đi tới, không muốn nghe thêm một câu dư thừa nào về anh và Trần Nghiêu nữa.
Đến cửa thanh máy, cuối cùng cũng không nghe thấy bọn họ nói chuyện nữa, cô mới đứng lại, hốc mắt cay xè.
Ngay lúc đó, thang máy đột nhiên ‘ đinh ——’ một tiếng vang lên, cửa thang máy chậm rãi mở ra. Thân ảnh đứng trong thang máy khiến Cảnh Phạm sửng sốt.
Vậy mà là Hoắc Cảnh Thành...
Có lẽ anh xuống nhầm tầng trệt. Trần Nghiêu căn bản không ở tầng này.
Tầm mắt Cảnh Phạm liếc anh một cái, sau đó nhanh chóng dời đi. Đáy lòng các loại cảm xúc giao tạp, xé rách trái tim cô.
Hoắc Cảnh Thành nhìn thấy cô, cất bước từ thang máy đi ra.
Cảnh Phạm không muốn ở cùng anh, theo bản năng nghiêng người tránh đi, bước vào trong thang máy.
Nhưng lúc đi sát qua nhau, Hoắc Cảnh Thành bỗng nhiên đưa tay giữ chặt cánh tay cô, kéo cô ra ngoài.
“Anh buông ra.” Cảnh Phạm dùng sức giãy dụa.
Nhưng sức lực của cô căn bản không phải đối thủ của Hoắc Cảnh Thành. Cô tưởng tượng đến chuyện giữa anh và Trần Nghiêu, kháng cự càng mạnh. Hoắc Cảnh Thành mất kiên nhẫn, nâng cô khỏi mặt đất, khiêng lên vai.
“Hoắc Cảnh Thành!” Cảnh Phạm tức giận, nắm tay đập anh.
“Ở phòng nào?” Người nọ chịu đựng, thấp giọng hỏi.
“Trần Nghiêu ở dưới lầu, không phải ở tầng này.”
Ai quan tâm đến cô ta? Anh lại hỏi một tiếng: “Số phòng của em!”
Cảnh Phạm cắn răng: “Không liên quan tới anh!”
“Đi. Vậy đêm nay chúng ta ở hành lang.” Hoắc Cảnh Thành cũng không vội, khiêng cô, đứng ngoài cửa thang máy.
Bệnh thần kinh!!
Cánh cửa một căn phòng khác bị mở ra, có người đi tới. Nhìn thấy tư thế của hai người bọn họ, tất cả mọi người đều liếc qua, kinh ngạc há miệng không khép lại được.
“Hoắc tổng.”
Mọi người chào hỏi. Tầm mắt đều nhịn không được nhìn về phía cô gái được anh khiêng trên vai.
Cảnh Phạm cảm thấy cực kỳ mất mặt, ảo não dùng hai tay che mặt mình, nhưng như thế cũng chẳng giải quyết được gì. Tất cả mọi người thấy được, lại khiếp sợ.
Đây là Cảnh Phạm mà!
Mọi người vừa đi, Cảnh Phạm tức giận đập lưng anh một trận: “Anh cố ý chỉnh tôi phải không? Thời gian gần đây, tôi không đắc tội Hoắc tổng anh đi!”
Không đắc tội?
Đắc tội vô cùng nhiều! Là ai mắt đi mày lại cùng Quản Huyền Minh? Là ai mỗi ngày nhận hoa của anh ta, còn mời anh ta ăn cơm?
Hoắc Cảnh Thành chỉ hỏi lại: “Số phòng.”
Tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, Cảnh Phạm không tình nguyện nói ra số phòng.
Hoắc Cảnh Thành khiêng cô đi qua. Tới cửa anh mới buông cô xuống. Cảnh Phạm hai chân chạm đất, thân mình cao lớn của anh gần cô trong gang tấc. Chỉ nghe thấy tiếng anh vang lên trên đỉnh đầu: “Mở cửa.”
Không biết là ủy khuất hay thương tâm, hốc mắt Cảnh Phạm vừa chua xót lại cay cay, đứng thẳng không động đậy, không nhúc nhích.
Hoắc Cảnh Thành cúi đầu nhìn. Chỉ thấy cô cúi đầu đứng đó, giống một đứa nhỏ buồn rầu khổ sở.
Hoắc Cảnh Thành nhìn thấy cô như vậy, chỉ cảm thấy trái tim như bị xiết chặt, hơi nhói lên đau đớn.
Hầu kết anh chuyển động, thật lâu sau mới mở miệng, lại nói: “Mở cửa ra.”
Âm điệu không tự giác dịu đi rất nhiều.
Cảnh Phạm không chống đối lại anh nữa, chỉ cầm thẻ phòng mở cửa. Cô nắm tay cầm cánh cửa, quay đầu liếc anh một cái, lại nhắc nhở: “Trần Nghiêu ở dưới lầu.”
Ánh mắt Hoắc Cảnh Thành trầm xuống, bàn tay giữ chặt bả vai cô, đem cô đẩy mạnh vào cửa. Ngay sau đó, cửa cũng ‘rầm’ một tiếng khép lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...