Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cảnh Phạm tự hỏi tự trả lời: “Chuyện đã qua năm năm. Chuyện kia thật sự là tôi sai, nhưng anh cả Hoắc cũng đã đi, Hoắc tổng lại lôi chuyện này ra lần nữa, đây chẳng phải khiến anh cả Hoắc càng khó chịu hơn sao?”
Lời của Cảnh Phạm nói trôi chảy, giọt nước không lọt.
Không biết Hoắc Cảnh Thành có tin hay không, ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn cô.
Khi cô bị anh nhìn đến sắp không chịu nổi, nghe anh lạnh lùng nói: “Còn chưa tới lượt cô dạy dỗ tôi! Còn nữa…”
“Anh cả Hoắc không phải để cô gọi!”
Nói xong, anh buông cô ra, lạnh lùng đứng lên.
Nhiệt độ nóng bỏng trên người kèm theo bức bách mãnh liệt cùng nhau tiêu tán, Cảnh Phạm mất mác, lại thở phào.
Ít ra, sai lầm của mình đã bị mình sửa lại, chỉ mong người đàn ông này không có vì thế mà nổi lên nghi ngờ.
Cô ngồi trên thảm một hồi, phục hồi tâm trạng và sửa sang quần áo trên người.
Nghe Hoắc Cảnh Thành đang gọi điện thoại: “Đi vào mang người đi cho tôi!”
Mỗi một chữ đều lạnh như băng, không có chút kiên nhẫn nào.
“Tút…” một tiếng liền cúp.
Cảnh Phạm còn muốn nói gì với anh, cửa phòng làm việc đã bị đẩy ra từ bên ngoài. Hiệu suất của Lục Kiến Minh cực cao, không nói gì, kéo tay Cảnh Phạm đi ra ngoài.
“Trợ lý Lục!”
“Cảnh tiểu thư, có chuyện gì lần sau bàn lại. Lần sau cô hãy hẹn trước với Hoắc tổng.” Lục Kiến Minh cẩn thận đóng cửa phòng làm việc Tổng giám đốc lại.
Cảnh Phạm thất bại.
Nếu cô có thể hẹn trước với Hoắc Cảnh Thành, trừ phi mặt trời mọc hướng Tây!
Cô vừa ngước mắt liền thấy Mộ Vãn từ trong phòng tiếp khách đi ra. Cô ta cầm túi, chủ động mở miệng: “Cảnh Phạm, chúng ta cùng nhau xuống lầu đi.”
Cảnh Phạm sửng sốt, gật đầu.
Hình ảnh vừa rồi, cô quả thật nên giải thích rõ, nếu dẫn tới hiểu lầm giữa vợ chồng bọn họ sẽ không tốt.
Bên kia.
Trong phòng làm việc rốt cuộc an tĩnh lại, Hoắc Cảnh Thành ngồi trước bàn làm việc, lật văn kiện.
Không biết tại sao nhớ tới hình ảnh vừa rồi Cảnh Phạm bị đụng ngã, chỉ cảm thấy trên gò má còn lưu lại nhiệt độ của ai đó.
Mùi hương kia, khiến anh phiền lòng nóng nảy.
Đúng là gặp quỷ!
Nhưng mà…
Tức thì tức, nhưng anh không thể không thừa nhận, người phụ nữ này quyến rũ đàn ông quả thật rất chuyên nghiệp.
Còn nữa…
Vừa rồi rõ ràng chỉ tiếp xúc ngắn ngủi, nhưng cho tới giờ, anh vẫn nhớ rõ xúc cảm thân thể cô.
Mềm mại.
Mềm mại.
Eo nhỏ kia tựa như bấm một cái sẽ gãy.
Shit!
Rốt cuộc anh đang nghĩ gì?
Ý thức được suy nghĩ của mình, Hoắc Cảnh Thành không khỏi căm giận Cảnh Phạm.
Người phụ nữ đáng hận này!
…
Bên kia.
Do Trần Lộc tiễn, Cảnh Phạm và Mộ Vãn sóng vai đi ra cửa thang máy.
Mộ Vãn đi về phía thang máy riêng của Hoắc Cảnh Thành: “Đi bên này đi, sẽ không có ai quấy rầy chúng ta.”
Cảnh Phạm gật đầu, cô ta là Tổng giám đốc phu nhân, đúng là phải đi lối đi chuyên dụng.
Hai người một trước một sau đi vào thang máy.
Mặt kính thang máy sáng bóng, phản chiếu hình ảnh hai người.
Ánh mắt Cảnh Phạm không khống chế được đặt trên ngón tay Mộ Vãn. Mặc dù Hoắc Cảnh Thành không đeo nhẫn cưới, nhưng trên tay Mộ Vãn có một cái.
Thiết kế rất đặc biệt.
Vừa nhìn liền biết chính là thiết kế riêng cho danh gia.
Xem ra đây chính là nhẫn cưới của cô ta và Hoắc Cảnh Thành.
Ánh mắt Cảnh Phạm ảm đạm, dời đi, không nhìn nữa.
Sau đó, nghe thanh âm Mộ Vãn vang lên trong thang máy: “Trước kia có nghe nói bây giờ cô đã ra mắt, không nghĩ tới thì ra cô ký hợp đồng với công ty Cảnh Thành.”
Mộ Vãn là thiên kim tiểu thư Mộ gia, nói chuyện không nhanh không chậm.
Cảnh Phạm kéo môi: “Tôi cũng không nghĩ tới Leonh chính là Hoắc tổng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...