Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Bác gái, bác đứng lên trước đi.” Mộ Vãn đỡ Văn Bái đứng dậy.

Tinh thần Văn Bái không tốt, người lảo đảo chậm rãi đứng dậy. Mộ Vãn gọi cho tài xế tới đỡ Văn Bái đi.

Cảnh Phạm còn ngơ ngác ngồi bên cửa sổ không nhúc nhích.

Văn Bái không tới nhắc nhở cô, cô cũng biết cô và Hoắc Cảnh Thành không có khả năng. Chẳng qua, mấy ngày chung sống cùng anh và Tiểu Chanh Tử, cô khó tránh khỏi nổi lên lòng tham.

Mộ Vãn nhìn cô, ngồi xổm xuống, thu dọn đồ rơi dưới đất giúp cô.

Thu dọn từng cái từng cái vào túi xách, một món đồ nho nhỏ rơi vào trong mắt cô ta. Là cái kẹp.

Cái kẹp kia đâm đau mắt Mộ Vãn.

Vân Mẫn Mẫn nói năm năm trước người ở cùng Cảnh Thành đêm đó là Cảnh Phạm, cô ta không hỏi, không có chứng cứ. Nhưng trước mắt là cái kẹp này!

Cô ta từng thấy cái kẹp ở chỗ Hoắc Cảnh Thành, anh cất giữ rất kỹ trong phòng quần áo.

Dung Kỳ và Hạ Lễ Ngộ Ngộ đều biết cái kẹp đó thuộc về một cô gái mấy năm trước, nhưng không biết cái kẹp đó là năm năm trước Cảnh Phạm lưu lại.


Mộ Vãn nắm chặt cái kẹp kia, cuối cùng, lặng lẽ thu vào lòng bàn tay.

Cảnh Phạm một mực ngồi ở đó như có điều suy nghĩ, Mộ Vãn đi lúc nào, cô cũng không phát hiện.

Lúc Dung Kỳ tới, vừa vặn đi ngang qua Mộ Vãn.

“Cô thế nào? Không sao chứ?” Dung Kỳ lo lắng nhìn cô sắc mặt tái nhợt, hỏi: “Có phải xảy ra chuyện gì không? Mộ Vãn tìm cô?”

“Cô ta nói là anh nói cho cô ta tôi ở chỗ này.”

“Tôi nói cho cô ta?” Dung Kỳ suy nghĩ một lát: “Tôi nói với lão Hoắc muốn hẹn hò với cô, có lẽ bị cô ta nghe được. Ha, cô không thấy sắc mặt lão Hoắc, giận đến méo miệng. Nhưng cậu ta đang chăm sóc ông nội cậu ta, không đi được, nếu không, hôm nay cậu ta nhất định sẽ tới cùng.”

Nhắc tới Hoắc Cảnh Thành, hốc mắt Cảnh Phạm ứa nước mắt: “Thật xin lỗi, Dung Kỳ, tôi có chuyện khác, phải đi trước.”

“Bây giờ?”

Cảnh Phạm đứng lên: “Lần sau tôi lại mời anh.”

Trong đầu cô rất loạn, lòng cũng rất loạn.

Khi đứng dậy, vô tình đụng vào người phục vụ đối diện. Đối phương bưng một nồi canh nóng hổi, mắt thấy sắp đổ lên mặt cô.


“Cẩn thận!” Dung Kỳ thấp giọng kêu, gần như che chở cô theo bản năng. Xoay người, nước canh nóng hổi đổ lên người Dung Kỳ. Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, trên đầu cũng dính không ít.

“Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!” Người phục vụ lập tức nói xin lỗi.

“Anh thế nào? Có đau không?” Cảnh Phạm hỏi Dung Kỳ.

Dung Kỳ kề môi tới: “May không trúng cô, nếu không nhất định để lại sẹo.”

Cảnh Phạm xin lỗi, nhận khăn người phục vụ đưa tới, lau mặt cho anh ta, hỏi: “Ở đây có phòng thay quần áo không?”

Dung Kỳ nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, trong lòng vui vẻ. Ngay cả sau lưng đau đớn cũng tỏ ra nhỏ nhặt không đáng kể.

Chậc chậc, nếu để lão Hoắc biết, nhất định càng tức giận! Hừ, ai bảo lần trước cậu ta lừa mình đi ngoại ô?

“Tiên sinh, bên cạnh có một khách sạn, hay là anh vào khách sạn xử lý? Chúng tôi lập tức chuẩn bị quần áo, sấy khô cho anh, anh thấy có được không?”

“Bây giờ cũng chỉ có thể như vậy.”

Cảnh Phạm suy nghĩ, gật đầu: “Tôi đi cùng anh.”



Bệnh viện.

Hoắc lão gia tử nằm trên giường bệnh, điện thoại reo hai tiếng, là tin nhắn.

Mộ Vãn gửi hình cho lão gia tử.

Ông mở mấy tấm hình ra, vừa nhìn, miệng liền giật đến sai lệch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui