Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hoắc Cảnh Thành ngóng nhìn cô, sắc mặt tối sầm. Cuối cùng, chỉ lạnh nhạt nói: “Lục Kiến Minh nói.”
“Trợ lý Lục?” Cảnh Phạm ra vẻ thoải mái cong môi cười cười: “Sao cậu ta hiểu được tâm tư phụ nữ hay vậy? Hay lại nói huơu nói vượn.”
Hay cho câu nói hươu nói vượn!
Hoắc Cảnh Thành mím môi, sắc mặt âm u, không chớp mắt nhìn cô, giống như không muốn bỏ qua biểu cảm dù là nhỏ nhất của cô.
Anh không muốn có quan hệ gì với người này, càng đừng nói là cô thích mình, nhưng nghe cô cường điệu lần nữa như thế, tâm tình anh cũng chẳng sung sướng gì.
Ngược lại, có chút buồn.
Có chút khó chịu.
Cảnh Phạm bị anh nhìn tim đập như nổi trống, lúc sắp không chịu được nữa, chỉ nghe ‘đinh ——’ một tiếng vang lên, cửa thang máy mở.
Người nọ không nhúc nhích.
Cảnh Phạm liếm liếm môi dưới: “Hoắc... Hoắc tổng, anh không cần ra ngoài sao?”
“Cảnh Thành.” Giọng Mộ Vãn từ bên ngoài thang máy truyền đến.
Hoắc Cảnh Thành nhíu mày.
Cúi đầu, nhìn Cảnh Phạm một cái, ánh mắt trầm xuống, bỗng nhiên cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô.
Cảnh Phạm trăm triệu lần cũng không nghĩ anh sẽ làm ra hành động như vậy trước mặt Mộ Vãn, kinh ngạc đến há miệng, gần như lập tức đưa tay đẩy anh ra.
Nhưng người nọ thân hình cao lớn chẳng những đẩy không ra, ngược lại còn thừa dịp cô nhếch môi, chiếc lưỡi nóng ẩm bá đạo cường thế xâm nhập vào.
“Ưm... Hoắc Cảnh Thành...” Cô gọi tên anh. Dưới cái hôn mạnh bạo của anh, từng lời nói ra ngắt quãng không chịu nổi.
Hoắc Cảnh Thành cuốn lấy đầu lưỡi cô mút mạnh.
Anh thừa nhận, vốn anh không có ý tốt. Chỉ muốn lợi dụng nụ hôn này khiến Mộ Vãn hết hy vọng. Nhưng, cố tình khi đụng phải môi cô, tất cả bắt đầu trở nên không khống chế được.
Rõ ràng có thể lướt qua, nhưng anh cố tình muốn sâu hơn, chính là không muốn nhẹ nhàng buông ra cô như vậy.
Cảnh Phạm sợ mình trầm luân, cô càng không rõ anh có tâm tư gì, ép mình phải giữ lý trí, một tay túm lấy bệnh phục sau lưng anh, một tay đẩy ngực anh.
Hoắc Cảnh Thành kêu lên một tiếng đau đớn, thở hổn hển, lùi khỏi môi cô. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô: “Hôm qua tôi vì em mà thiếu chút nữa toi mạng, giờ lại muốn tôi chết trên tay em?”
Xen lẫn dục vọng khó nhịn, giọng anh vô cùng gợi cảm.
Cảnh Phạm hơi choáng váng, thân thể loạng choạng. Cô cũng không dám đẩy anh nữa, sợ áp vào tim anh.
Lúc này, người nọ lại hôn sâu lên môi cô, đánh nát tia lý trí cuối cùng.
Cảnh Phạm không nhìn thấy ánh mắt oán hận của Mộ Vãn sau lưng anh.
Trong đầu chỉ còn lại trống rỗng. Hô hấp toàn là hương vị ai kia. Có thể cảm nhận được, cũng chỉ có nhiệt độ cơ thể của anh.
Cả thế giới của cô giống như chỉ có người này tồn tại.
Cửa thang máy mở ra, lại đóng lại, lại mở ra lần nữa.
Hai người bên trong, hôn đến khó kìm lòng nổi, ai cũng không nhận ra một màn này
Lục Kiến Minh và Hạ Lễ Ngộ lúc này đều đã đến, hai người nhìn một màn bên ngoài thang máy, quả thực há hốc miệng. Quay đầu, nhìn Mộ Vãn rơi lệ đầy mặt, vẻ mặt đồng tình.
Dường như cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, Mộ Vãn che mặt khóc chạy xa.
Hạ Lễ Ngộ ho khan một tiếng, quay đầu thấp giọng nói với Lục Kiến Minh: “Tôi thấy, anh vẫn nên đuổi theo cô ấy đi. Lỡ như luẩn quẩn trong lòng, làm ra việc ngốc nghếch gì, ông chủ của anh sẽ gặp phiền toái đấy.”
Lục Kiến Minh cũng hiểu lời cậu ta nói có lý, BOSS gặp phiền toái chính là mình gặp phiền toái.
“Vậy tôi đi trước, BOSS giao cho cậu đấy.”
“Giao cho tôi? Tôi thấy là giao cho Cảnh Phạm mới đúng.” Hạ Lễ Ngộ trêu chọc.
Lục Kiến Minh thầm chấp nhận. Giao cho Cảnh tiểu thư, cậu hoàn toàn yên tâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...