Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lục Kiến Minh cho là y tá tới kiểm tra phòng bệnh, nhưng không phải. Mà là Mộ Vãn.
“Mộ tiểu thư, sao cô đến đây?”
“Tôi vô tình biết Cảnh Thành rơi xuống nước.” Mộ Vãn nhìn vào trong, thấp giọng hỏi: “Anh ấy ngủ rồi?”
“Ừ. Vừa ngủ.”
“Vậy tối nay tôi ở đây cùng anh ấy.”
Lục Kiến Minh gật đầu, kéo cửa đi ra ngoài. Quay đầu liếc nhìn trong phòng bệnh, trong lòng không khỏi cảm khái.
Hoắc tổng đúng là có diễm phúc nha! Đi một người, lại một người tới, Chẳng qua không biết nếu hai người đến cùng lúc, Hoắc tổng ứng phó thế nào.
…
Lúc Cảnh Phạm tới, khu nội trú đã đóng cửa, cô mặt đầy cầu xin bảo vệ hồi lâu, đối phương mới rốt cuộc bị mềm lòng cho cô vào.
“Lần sau muốn thăm bệnh, đừng tới trễ như vậy, hôm nay tôi vi phạm quy củ.”
“Cảm ơn anh!”
“Nhưng lát nữa cô không ra được.”
“Không sao, tôi không đi ra.” Cảnh Phạm cười cười. Ở trong phòng bệnh anh một đêm, cô mới có thể yên tâm. Cho dù anh đuổi cô đi, lần này cô cũng sẽ không đi.
Cảnh Phạm đi thẳng tới phòng bệnh VIP, thận trọng đẩy cửa ra, hình ảnh trước mắt làm cô sững sờ tại chỗ.
Anh ngủ.
Nằm trên giường lớn đó.
Nhưng mà…
Không phải một người.
Giờ phút này, bên cạnh anh còn một người khác.
Là Mộ Vãn…
Cô ta nằm trong chăn, thân mật dựa vào ngực người đàn ông. Tay Hoắc Cảnh Thành ở ngoài chăn, ôm eo cô ta.
Hình ảnh người yêu ân ái…
Cảnh Phạm đứng ngây người ở đó, thấy hơi lạnh từ lòng bàn chân lan truyền lên, truyền vào trong lục phủ ngũ tạng của cô. Hồi lâu, trong đầu vẫn ngây ngốc.
Không biết đứng bao lâu, lâu đến mức hai chân cô cứng đờ, mới chậm rãi xoay người đi ra ngoài.
Cửa bị khóa lại.
Cô thất hồn lạc phách dựa vào tường, người vô lực trượt xuống dọc theo vách tường, dùng sức ôm chặt lấy mình. Tựa như làm vậy, tim sẽ không đau nữa.
Mặt vùi thật sâu vào giữa hai đầu gối.
Sao cô quên mất Mộ Vãn chứ?
Cho dù anh bị sốc nằm viện vì mình, vậy cũng căn bản không tới lượt cô đi chăm sóc anh! Anh có Mộ Vãn.
Vừa nghĩ tới hình ảnh bên trong, Cảnh Phạm chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều đau đớn.
Bây giờ vẫn còn đầu thu, nhưng đêm nay trời đông giá rét, còn lạnh hơn bình thường.
…
Có lẽ là quá mệt mỏi, lúc rạng sáng, Cảnh Phạm ngồi xổm dưới đất ngủ.
Đến khi trời sáng, y tá tới kiểm tra phòng, đi ngang qua, cô mới giật mình tỉnh dậy.
“Cô ngồi đây cả đêm?” Y tá kinh ngạc nhìn cô.
Cảnh Phạm miễn cưỡng cong môi, chuẩn bị đứng lên. Nhưng ngồi quá lâu, chân tê dại giống như hàng ngàn con kiến gặm nhấm, mới đứng lên, lại ngồi xuống.
Y tá đưa tay đỡ cô: “Cô không sao chứ?”
“Không sao.” Cảnh Phạm được y tá đỡ ngồi lên ghế.
Cảnh Phạm xoa chân, hỏi: “Hoắc tổng không sao rồi chứ?”
“Bác sĩ Hạ nói quan sát thêm hai ngày là có thể xuất viện.”
Cảnh Phạm gật đầu. Nghiêng đầu liếc nhìn phòng, ánh mắt tịch mịch bi thương, y tá bên cạnh nhìn cũng đau lòng. Hỏi cô: “Tôi vào kiểm tra phòng, đi vào cùng không?”
Cảnh Phạm gần như muốn lập tức đứng dậy đi vào. Trời mới biết, mỗi một giây cô đều muốn đi vào.
Nhưng vừa nghĩ tới Mộ Vãn, cô lại ngồi xuống: “Cô đi vào trước kia, tôi tê chân, nghỉ ngơi một lát rồi vào.”
Hình ảnh bên trong thấy một lần đã là tàn nhẫn, cô không muốn nhìn thấy lần thứ hai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...