Buổi chiều muộn ngày hôm sau, Gracie và Bobby Tom ngồi trên dãy ghế đầu của khán đài phía sau Telarosa High, nhìn chăm chăm vào sân bóng vắng lặng. “Anh không thể tin được em chưa từng đi xem trận bóng nào của trường”, anh nói.
“Có quá nhiều thứ để làm vào buổi tối ở Shady Acres. Thật khó để dứt khỏi chúng”. Thậm chí cô cũng thấy giọng mình nghe có vẻ gượng gạo. Hôm qua lúc ở hẻm núi, anh đã nói tối nay sẽ là đêm họ kết thúc những gì họ đã bắt đầu, và cô đã hồi hộp đến nỗi chỉ có thể đủ giữ mình tập trung. Vậy mà lúc này, anh lại thờ ơ và bình tĩnh hơn bao giờ hết. Cô muốn giết anh.
“Dường như em không có nhiều niềm vui trẻ con.” Tay anh lướt qua bên hông chân cô, và cô giật nảy người. Anh tặng cô một cái nhìn ngây thơ vô tội, rồi với tay ra xa hơn để lấy một cái đùi gà từ hộp gà chiên anh đã mua về, cùng khoai tây rán, salad, và cả một túi đầy bánh bích quy còn nóng hổi.
Có thể cái chạm của anh chỉ là vô tình. Nhưng mà, như cô hiểu về anh, cũng có nhiều khả năng anh cố ý làm cho cô xao nhãng. Anh hẳn biết cô đã lo sốt vó thế nào kể từ khi cô mở cửa và thấy anh đang đứng bên kia cánh cửa trong một chiếc quần jean rách rưới, một chiếc mũ cao bồi rơm, và một cái áo thun với dòng chữ Những Gã Khổng Lồ Trung Học Telarosa bạc màu mà có lẽ đã từng vừa với anh khoảng 15 năm trước, trước khi anh phát triển cơ ngực cuồn cuộn đến vậy, nhưng rõ ràng là quá chật với anh vào lúc này. Vì Bobby Tom luôn hoàn hảo với trang phục của mình, nên cô biết cái áo thun cũ này là cố ý, một phần trong kế hoạch hẹn hò kiểu trung học của anh.
Cô nhâm nhi phần cuối của miếng khoai tây rán và, khi anh quay mặt đi, cô thả nó qua kẽ chân và để nó rơi xuống đất bên dưới chỗ ngồi, vì dạ dày cô đã đầy đến mức không thể chứa nổi một thứ gì nữa. “Anh nhớ chúng lắm, phải không?”
“Thời trung học ư? Cũng không hẳn. Tất cả những đống bài tập về nhà đã để lại vết lõm trong cuộc sống xã hội của anh.”
“Em không nói về bài tập. Em đang nói đến bóng bầu dục.”
Anh nhún vai và vứt cái xương gà, rồi sẵn tiện chùi tay vào cánh tay cô. Và cô thấy như có một luồng điện chạy qua cơ thể. “Dù sớm hay muộn, anh phải từ bỏ. Một người đàn ông không thể chơi bóng mãi.”
“Nhưng anh đã không định từ bỏ sớm vậy.”
“Có thể anh sẽ làm huấn luyện viên. Giữa hai ta thôi nhé, anh chỉ mới nói với vài người thôi. Làm huấn luyện viên có lẽ là bước kế tiếp của anh.”
Cô hy vọng nghe được chút phấn khích trong giọng nói của anh, nhưng không. “Vậy còn sự nghiệp điện ảnh của anh thì sao?”
“Cũng tạm được. Anh thích nghề diễn mà.” Miệng anh xoắn lại ghê tởm. “Nhưng anh chắc chắn sẽ rất mừng khi tất cả những cảnh nóng này chấm dứt. Em có biết họ thực sự đã mong anh cởi quần ngày hôm nay không?”
Cô cười khoái trá. “Em đã ở đó, nhớ không? Lúc mà anh kết thúc với cằm mình đang chà xát và đầu lắc mạnh và có vẻ bối rối, em không nghĩ Willow hay đạo diễn hoặc bất kỳ ai khác có ý tưởng nhỏ nhất về những gì anh đang nói đâu.”
“Anh đã giữ được quần của mình, phải không?”
“Natalie tội nghiệp thì không.”
“Khỏa thân là một phần trong cuộc sống phụ nữ. Em càng chấp nhận chúng sớm, em càng cảm thấy vui vẻ.” Anh vỗ nhẹ lên đầu gối trần của cô, đem đến một cơn rùng mình ham muốn xuyên qua cô khi anh để tay mình nấn ná ở đó một lúc lâu hơn mức bình thường.
Cô đã phải tự chủ hết mức để không đáp lại sự khiêu khích của anh. Không phải cô quá cáu kỉnh không biết đùa giỡn, nhưng cô cảm thấy đặc biệt kiên nhẫn đối với anh, bất chấp những giày vò gợi tình của anh. Cô đang được anh chạm theo cái cách anh đã làm với Natalie hai ngày trước lúc họ quay cảnh yêu đương. Ngực cô bạn diễn của anh vẫn cứ rỉ sữa, phần lớn thời gian là chảy lên người anh, cho đến khi Natalie quá xấu hổ, và phải cố để đừng khóc. Bobby Tom là một quý ông hoàn hảo, đùa với cô ấy cho đến khi cô ấy thư giản và làm cô ấy cảm thấy như thể chuyện này xảy ra với anh suốt, như thể một ngày sẽ không hoàn thành nếu không có nó, như thể anh mong chờ được làm ướt đẫm với sữa mẹ vậy.
Đôi khi khả năng che giấu cảm xúc thật của anh làm cô thấy sợ. Không ai có thể tự chủ nhiều đến vậy. Đương nhiên cô cũng không. Cụ thể là ngay lúc này đây, chỉ nghĩ đến việc làm tình với anh thôi cũng đủ khiến người cô mềm nhũn ra rồi.
Anh dùng khăn ăn phủi phủi bắp đùi trần của cô, dù cô không làm rơi thứ gì lên đó. Ngón cái của anh lướt nhẹ qua đùi trong của cô, và cô nín thở.
“Có gì không ổn sao?”
Cô nghiến răng, “Không—Không, uh, không gì cả.” Anh đang khiến cô thấy bất lực với những cú chạm nhỏ bé vô hại của mình, lướt qua chân cô khi anh đổi tư thế, sượt qua ngực cô khi anh với lấy một miếng gà, mỗi khoảnh khắc tiếp xúc đều rất ngắn ngủi như vô tình, nhưng vì Bobby Tom không bao giờ làm bất cứ điều gì mà không có chủ ý, anh hẳn phải đang giở trò. Giá như anh cứ đặt thẳng chủ đề tối đó để họ có thể giải tỏa không khí của cả hai và cô có thể dừng lại cảm giác sợ hãi thế này. Cô sẽ tự đưa nó ra, ngoại trừ cô không hề có khái niệm nhỏ nhất về việc thực hiện nó như thế nào.
Cô phủi vài vụn bánh quy trên chiếc quần sooc trắng nhăn nheo của mình để không cảm thấy tay mình quá thừa thãi. Anh là người đã bảo cô mặc quần sooc tối nay, và dù cô thấy cái quần hơi quá tầm thường, cô vẫn nhớ những lời khen nịnh của anh về cặp chân của cô và khá hài lòng vì điều đó. Cô cũng chọn một chiếc áo len lửng dài tay màu xanh ngọc, hở lưng mỗi khi cô hơi rướn người về trước, và thực ra cô không nghĩ nó thoát khỏi sự chú ý của anh.
“Em ước gì anh bắt đầu xem nhật báo,” cô nói, cố dứt tâm trí khỏi cơ thể đang nóng lên của mình. “Có thể nó sẽ làm anh thêm say mê nghề phim ảnh. Mọi người đều biết anh rất ăn ảnh, nhưng không ai nghĩ anh lại tuyệt đến vậy.”
Vài lần cô có cơ hội ngồi bên cạnh trong lúc Willow, đạo diễn, và những thành viên khác trong đoàn làm phim Blood Moon tụ họp để xem lại những cảnh quay họ đã đóng hôm trước.Trên màn ảnh Bobby Tom có một bộ dạng trầm lặng hơn nhều so với bên ngoài, thái độ hờ hững với mọi thứ tự nhiên đến nỗi anh trông chẳng có vẻ gì là đang diễn cả. Đó là một diễn xuất cừ khôi, đầy tính kiềm chế khiến người ta khó đoán trước được nội dung kịch bản.
Thay vì hãnh diện vì lời khen của cô, anh lại nhăn mặt. “Đương nhiên anh giỏi rồi. Em cho là anh sẽ nhận việc gì đó như việc này nếu anh nghĩ mình sẽ làm loạn nó lên à?”
Cô nhìn anh nghi ngờ. “Từ lúc bắt đầu, anh đã tự tin đáng kinh ngạc so với một người nói mình chưa từng đóng phim trước đó”. Mắt cô nheo lại khi một ý nghĩ thình lình đập vào cô. “Em không biết sao mình không nhận ra điều này. Anh đang có đang âm mưu gì đó, phải không?”
“Anh không hiểu em đang nói gì.”
“Chính là học diễn xuất.”
“Học diễn xuất?”
“Anh nghe rồi đó. Anh có học diễn xuất, phải không?”
Mặt anh sưng sỉa. “Có lẽ anh đã từng nói chuyện với một trong những người bạn thân chơi golf vài lần trong khi chúng tôi đang chơi, nhưng chỉ vậy thôi. Vài cuộc thảo luận lúc đi xuống đường lăn bóng. Một hoặc hai lời mách nước giữa những cú đánh. Thế thôi.”
Anh chẳng làm bớt sự nghi ngờ của cô chút nào, cô trao cho anh cái trừng mắt đanh thép nhất của mình. “Gã bạn đánh gôn nào anh tình cờ gặp vậy?”
“Có gì khác biệt sao?”
“Bobby Tom…”
“Có thể là Clint Eastwood” (*: Đạo diễn nổi tiếng người Mỹ)
“Clint Eastwood! Anh học diễn xuất từ Clint Eastwood!” Cô đảo mắt.
“Nó không có nghĩa anh sẽ nghiêm túc với công việc này.” Anh kéo mũ sụp xuống trán. “Làm tình với những quý cô mình chẳng hứng thú không phải là cách anh muốn trải qua trong cuộc đời còn lại của mình.”
“Em thích Natalie”
“Cô ấy ổn, anh đoán thế. Nhưng cô ta không phải dạng phụ nữ của anh”
“Có lẽ đó là vì cô ta là một phụ nữ, không phải một cô gái.”
Vẻ mặt anh trở nên tham chiến. “Nó có nghĩa gì đây?”
Tâm trạng ngày càng căng thẳng khiến cô cáu kỉnh. “Sự thật không thể chối cãi là, anh không có hứng thú tình tang với phụ nữ”.
“Điều đó không đúng”
“Anh đã bao giờ hẹn hò với một phụ nữ có chỉ số IQ lớn hơn cỡ áo ngực của cô ta chưa?”
Mắt anh trôi giạt xuống ngực cô. “Lớn hơn nhiều ấy chứ.”
Cô cảm thấy ngực mình căng cứng. “Em không tính. Chúng ta không chính thức hò hẹn hò.”
“Em quên mất mối quan hệ của anh với Gloria Steinem.”
“Anh không hò hẹn với Gloria Steineme!”
“Em không hiểu một thực tế. Chỉ vì chúng ta đã đính hôn cũng không cho em cái quyền bảo anh kiểu phụ nữ nào anh hứng thú.”
Anh khiến cô cứng họng. Chân anh lại lướt qua bắp chân trần của cô, và cô thình lình nổi gai ốc. Vì cô biết mình sẽ chẳng thể tiến xa hơn được gì với con người này, cô cấm mình nghĩ ngợi lung tung về hành động ấy.
“Dường như anh cũng có một cái đầu kinh doanh. Anh có thể sẽ thấy chúng thú vị hơn nghề diễn. Em không hình dung được anh đã thành công với biết bao nhiêu dự anh kinh doanh. Jack Aikens nói với em anh được sinh ra là để kinh doanh.”
“Anh luôn luôn có thể làm ra tiền.”
Cô chưa bao giờ nghe anh hăng hái đến thế, và khi cô thả miếng khoai tây chiên khác xuống chỗ ngồi, cô cố tìm hiểu lí do tại sao. Bobby Tom thông minh, đẹp trai, quyến rũ, và anh có thể đạt được thành công với bất cứ thứ gì miễn anh đặt tâm trí vào. Trừ một thứ anh muốn nhất—chơi bóng bầu dục lại. Cô kinh ngạc khi nhận ra rằng từ lúc biết anh đến giờ, cô chưa một lần nghe anh than trách về việc sự nghiệp bóng bầu dục của anh đã kết thúc tàn nhẫn ra sao. Anh không phải là người hay cằn nhằn, nhưng cô chắc anh sẽ cảm thấy khá hơn nếu có thể giải tỏa những cảm xúc của mình.
“Anh giữ trong lòng nhiều thứ quá. Phải chăng sẽ có ích hơn nếu anh nói ra mọi thứ?”
“Đừng cố làm anh phân tâm, Gracie”
“Em đâu có, nhưng có một cuộc sống bị đảo lộn như anh với bất kỳ ai cũng sẽ rất khó khăn.”
“Nếu em trông chờ anh sẽ khóc than vì không thể chơi bóng được nữa, em có thể quên nó đi. Anh có nhiều đức tính mà phần lớn mọi người bình thường trên trái đất này thậm chí ước ao, và tự thương xót bản thân không phải là vị trí đầu trong danh sách những đức tính đáng ao ước của anh”
“Em chưa từng thấy ai tự tàn nhẫn với thân mình như anh, nhưng anh đã xây dựng cả cuộc đời mình quanh bóng bóng bầu dục. Thấy mất mác khi nó rời bỏ lúc này là một điều hết sức bình thường với anh. Dĩ nhiên anh có quyền thấy hụt hẫng, cay đắng về những gì xảy ra với sự nghiệp của mình.”
“Hãy nói điều đó với người nào không có việc làm, hoặc một kẻ vô gia cư ấy. Anh cá họ sẽ đổi chỗ với anh chỉ trong vòng một giây.”
“Nếu anh cứ theo cái lôgic ấy, thì không ai có thức ăn và chỗ ở lại không từng thấy hạnh phúc cả. Nhưng cuộc sống còn nhiều thứ khác ngoài thức ăn và chỗ ở”.
Anh kéo một cái khăn giấy ra chùi miệng, cùi chỏ anh lại vô tình chạm vào ngực cô và một chuỗi cảm xúc dâng lên trong cô. “Gracie, hoàn toàn không có ý xúc phạm, nhưng em đang làm anh chán chết với cuộc nói chuyện này đấy.”
Cô ném cho anh một cái liếc mắt, cố tìm xem sự mơn trớn đó là vô tình hay cố ý, nhưng anh không hề có biểu hiện gì đặc biệt.
Anh duỗi thẳng chân rồi thọc tay vào túi quần jean, và lớp vải bông chéo siết chặt lấy hông anh. Một nhịp đập rung lên trong cổ họng cô. “Em làm anh phát cáu đến mức anh gần như quên mất mình muốn làm gì tối nay”. Anh rút ra thứ gì đó và nắm nó trong lòng bàn tay. “Để dựng lại chính xác mọi thứ em đã bỏ lỡ trong mối quan hệ của mình với người khác giới, chúng ta sẽ phải đi tất cả các con đường như trở lại chơi trò bác sĩ phía sau gara, nhưng anh đoán chúng ta muốn bỏ qua phần đó và nhảy cóc tới thời trung học với nhiều thứ thú vị hơn. Sherri Hopper không bao giờ trả lại chiếc nhẫn trung học của anh sau khi chúng tôi chia tay, thế nên chúng ta sẽ phải làm với thứ này.” Anh mở tay ra.
Nằm trong lòng bàn tay của anh là chiếc nhẫn đàn ông lớn nhất cô từng thấy. Những viên kim cương vàng và trắng đính thành bộ ba ngôi sao lấp lánh trong ánh sáng mờ mờ. Chiếc nhẫn được xỏ qua một sợi dây chuyền vàng mà anh đang choàng qua đầu cô.
Chiếc nhẫn rơi giữa ngực cô. Cô cầm nó lên, khẽ đưa mắt nhìn xuống, “Bobby Tom, đây là chiếc nhẫn Siêu Cúp của anh mà!”
“Buddy Baines đã trả nó lại cho anh mấy ngày trước.”
“Em không thể mang chiếc nhẫn Siêu Cúp của anh!.”
“Anh không hiểu sao lại không. Một trong hai ta phải đeo.”
“Nhưng—”
“Người trong thị trấn sẽ nghi ngờ nếu em không có lấy một chiếc nhẫn. Mọi người sẽ không chấp nhận chuyện này đâu. Mặc dù anh không định quá vội khi em đến thị trấn. Mọi người thế nào cũng sẽ muốn thử nó.”
Bao nhiêu cú va chạm bầm người anh đã lãnh để có được thứ này? Bao nhiêu cái xương gãy và những cơ bắp đau nhức anh đã chịu đựng? Ở tuổi ba mươi, cô cuối cùng đã có một chiếc nhẫn của đàn ông, và đó là một chiếc nhẫn tuyệt vời nhất.
Khi cô tự nhắc nhở mình chỉ có nó tạm thời, cô nhớ lại những nỗi đau cô đã trải qua khi là một thiếu nữ lúc thấy những đứa con gái trong trường trung học với chiếc nhẫn của bạn trai đeo lủng lẳng trên cổ. Cô đã muốn có một chiếc cho riêng mình đến thế nào.
Cô đấu tranh cố che giấu sự xúc động của mình. Đây chỉ là giả vờ, và cô không nên để nó có nghĩa với mình đến vậy. “Cảm ơn, Bobby Tom”
“Thường thì trong khoảnh khắc này một chàng trai và một cô gái sẽ kỷ niệm sự kiện này với một nụ hôn, nhưng, thật lòng mà nói, em là một thứ quá nóng bỏng nhỏ nhắn để anh có thể đụng đến ở nơi công cộng, vì vậy chúng ta sẽ hoãn lại chuyện đó đến lúc chúng ta có một chút riêng tư.”
Cô nắm nó chặt hơn trong lòng bàn tay. “Anh đã phân phát nhẫn hồi trung học của mình rất nhiều à?”
“Hai lần. Anh tin mình đã đề cập đến Sherri Hopper rồi, nhưng Terry Jo Driscoll mới là cô gái đầu tiên anh từng yêu. Giờ cô ấy là Terry Jo Baines. Thực ra em sắp gặp cô ấy đấy; anh đã nói chúng ta sẽ cố ghé qua nhà cô ấy tối nay. Chồng cô ấy Buddy là bạn thân nhất của anh trong suốt hồi trung học, và Terry Jo thực sự tổn thương khi anh chưa giới thiệu em với cô ấy. Đương nhiên, nếu em thích làm việc gì khác…” Anh tặng cô một cái liếc mắt. “Chúng ta có thể hoãn lại chuyến viếng thăm đến tận ngày mai.”
“Tối nay cũng được!” Cổ họng cô khô khốc và giọng cô nghe như the thé. Tại sao anh lại kéo dài sự đau đớn của cô như vậy? Có thể anh đã đổi ý và anh không muốn làm tình với cô. Có lẽ anh đang cố rũ bỏ cô.
Cánh tay anh quét qua vùng da trần ngay trên eo cô khi anh với tay ra sau để lấy hộp khăn giấy cô để trên chỗ ngồi. Cô nảy người lên.
Anh nhìn cô, đôi mắt xanh thẫm của anh ngây thơ như đôi mắt một đứa trẻ. “Anh sẽ giúp em dọn dẹp”.
Với nụ cười toe toét ranh mãnh, anh bắt đầu thu dọn những mẫu gà rán và nhét tất cả vào lại bao giấy, chạm vào cô hết chỗ này đến chỗ khác cho đến khi cô nổi gai ốc khắp mọi nơi. Anh biết chính xác mình đang làm gì, cô dám chắc. Anh cố ý làm cho cô thấy phát điên.
Mười phút sau, họ được dẫn vào một căn phòng khách bề bộn của một ngôi nhà trệt nhỏ từ một phụ nữ tròn trịa, nhưng vẫn xinh đẹp với một gương mặt trẻ con và mái tóc vàng óng, mặc một cái áo đỏ, quần tất trắng, và một đôi xăng đan đã mòn. Cô ấy trông như người gặp nhiều sa sút trong cuộc sống, nhưng không để nó làm mình gục ngã, và thái độ của cô ta với Bobby Tom thật chân thành và cởi mở đến mức Gracie thích cô ấy ngay lập tức.
“Lúc Bobby Tom dẫn cô đi xung quanh”. Terry Jo siết chặt tay Gracie. “Tôi thề, mọi người trong thị trấn như chết lặng đi khi họ nghe anh ấy cuối cùng đã đính hôn. Jo-leen! Mẹ có thể nghe thấy tiếng giấy kêu sột soạt đấy, và con hãy tránh xa hộp Little Debbies ngay lập tức!” Cô ta chỉ tay xuyên qua căn phòng khách sạch sẽ, nhưng tồi tàn, tới gian bếp nằm gần đó. “Đó là Joleen. Con gái lớn nhà tôi. Cậu em trai Kenny của nó đã qua nhà bạn đêm nay. Buddy! Bobby Tom và Gracie đến này!Budd-ee!”
“Dừng la hét đi, Terry Jo.” Buddy thong thả từ trong bếp bước ra phòng khách, quẹt tay ngang miệng theo một cách khiến Gracie nghi ngờ anh ta mới là người gây ra tiếng sột soạt với cái hộp Little Debbies chứ không phải con gái anh ta.
Cô đã từng gặp qua Buddy Baines khi cô đưa chiếc Thunderbird tới gara của anh ta để thay lốp xe. Cũng giống như căn nhà mình đang sống, ngoại hình anh ta trông xuống sắc trầm trọng. Với mái tóc đen và nước da bánh mật, anh ta- vẫn là một người đàn ông ưa nhìn, nhưng bụng anh ta đã bắt đầu có ngấn và cằm bắt đầu bự ra gấp đôi. Nhưng cô vẫn có thể hình dung anh ta thời còn trung học, ít ra cũng đẹp trai cỡ như Bobby Tom, nhưng là tóc đen thay vì tóc vàng. Bộ ba—Bobby Tom, Buddy, và Terry Jo—hẳn phải là một cảnh tượng đẹp lắm.
Sau khi Joleen chạy vào trao đổi một cái chào nồng nhiệt, ướt át với chú Bobby Tom của nó, Terry Jo lôi Gracie vào nhà bếp để giúp mình chuẩn bị bia và ít đồ nhắm. Gracie không có mấy hứng thú, nhưng cô không nỡ từ chối lòng hiếu khách nhiệt tình của Terry Jo. Cô đã giấu chiếc nhẫn của BobbyTom vào trong áo, và nó nằm ngay giữa ngực cô. Cô mân mê nó khi nhìn quanh căn bếp. Nó xập xệ và ấm cúng như căn phòng khách, với những bức hình ngộ nghĩnh được ghim trên tủ lạnh và một chồng báo chất trên sàn nhà cạnh một đĩa thức ăn cho chó.
Terry Jo giữ cửa tủ lạnh mở bằng hông trong lúc lôi ra mấy lon bia và đưa chúng cho Gracie. “Chắc cô biết cha Buddy là Thị trưởng Luther Baines, và ông bảo tôi nói với cô là họ đã đưa cô vào ủy ban sinh quán. Cô sẽ có một cuộc hẹn gặp tối thứ hai lúc bảy giờ. Nếu cô muốn ghé qua và đón tôi, chúng ta có thể đi cùng nhau.”
Gracie nhìn cô ta chằm chằm với vẻ lo lắng tột độ khi cô ôm bốn lon bia lạnh vào ngực. “Ủy ban sinh quán?”
“Cho Heavenfest!” Terry đóng cửa tủ lạnh, tóm lấy một bịch khoai tây trên quầy, và đổ chúng vào hai tô nhựa màu xanh. “Tôi biết Bobby Tom có thể đã nói với cô về việc thị trấn mua lại ngôi nhà anh ấy đã lớn lên. Chúng tôi sẽ khánh thành nó trong ngày hội, nhưng chúng tôi vẫn cần nhiều giúp đỡ để nó được hoàn thành.”
Gracie nhớ lại ý kiến của Bobby Tom về cái kế hoạch dị hợm biến ngôi nhà thơ ấu của anh thành một điểm du lịch hấp dẫn. “Tôi không biết, Terry Jo. Nhưng Bobby Tom không mấy vui vẻ về việc này đâu”.
Terry Jo đỡ lấy hai lon bia và đưa cho Gracie một trong hai tô khoai tây chiên. “Anh ấy sẽ đổi ý. Một điều về Bobby Tom. Anh ấy biết mình nợ thị trấn này những gì”.
Gracie không nghĩ Bobby Tom thị trấn bất cứ cái gì, nhưng vì cô là một người ngoài cuộc, cô có cách nhìn khác hẳn với những người trong thị trấn.
Khi những phụ nữ trở lại phòng khách, Buddy và Bobby Tom đang tranh cãi về khả năng đội Chicago Stars tạo ra chiếc Siêu Cúp khác. Bobby Tom đang ngồi bắt chân chữ ngũ, và cái nón rơm cao bồi của anh đặt trên bắp chân. Gracie đi đến sofa và đưa cho anh một lon bia. Ngón tay anh khẽ chạm ngón tay cô, và cô cảm thấy một cảm giác ngứa ran chạy dài lên phía cánh tay. Anh nhìn cô chằm chằm với đôi mắt xanh thẳm như trời đêm, và hai đầu gối cô trở nên bủn rủn.
Khi cô đặt tô khoai tây lên bàn và ngồi xuống cạnh anh, cô nhận ra Buddy đang quan sát cô với vẻ thích thú thấy rõ. Cô cảm thấy đôi mắt anh ta đang di chuyển từ ngực xuống đôi chân trần của cô. Khi Bobby Tom nhìn cô như thế, cô cảm thấy gai người, nhưng sự quan sát kỹ lưỡng của Buddy khiến cô bối rối. Nếu cô biết họ sẽ ghé đây, cô sẽ phớt lờ yêu cầu của Bobby Tom và ăn mặc bình thường.
Buddy đón lon bia từ vợ và, ngã lưng vào thành ghế, nhìn chăm chú Bobby Tom. “Vậy cảm giác không được chơi trong mùa giải trước thế nào? Đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm vậy?”
“Mười ba năm”
“Lâu đấy. Cậu đã phá nhiều kỉ lục, nhưng nếu cậu có thể chơi lâu hơn, cậu có lẽ đã đạt nhiều thành tích quan trọng hơn.”
Buddy cố ý xát muối vào vết thương của Bobby Tom, và Gracie chờ đợi Bobby Tom sẽ đánh lạc hướng lời chế giễu với một trong những câu hóm hỉnh của mình. Nhưng thay vì thế anh nhún vai và hớp một ngụm bia. Cô cảm thấy sự phòng thủ kì quặc từ anh. Ở đây, giữa những người bạn hồi nhỏ, anh dường như dễ bị tổn thương.
Vội vàng, cô ngả người qua và vỗ nhẹ đùi Bobby Tom qua lớp quần jeans. Cơ bắp bên dưới lòng bàn tay cô thật rắn chắc và mạnh mẽ. “Em chắc chắn đa phần mọi người trong thị trấn rất biết ơn vì anh ấy đi làm phim thay vì bỏ đến trại huấn luyện. Windmill đã rót rất nhiều tiền vào nền kinh tế của thị trấn. Nhưng, sao em lại nói với anh điều này, Buddy? Gara của anh đang nhận được mọi việc làm ăn từ Windmill, phải không?”
Buddy lúng túng đỏ mặt. Bobby Tom ném cho cô một cái nhìn đánh giá. Cô lại vỗ nhẹ lên đùi anh như thể cô có mọi quyền động chạm vào bất cứ chỗ nào trên người anh mà cô thích. Terry Jo phá vỡ sự yên lặng bằng một bản báo cáo về sự tiến triển của các ủy ban Heavenfest khác nhau đang tiến hành và kết thúc bằng việc thông báo Gracie đã có tên trong ủy ban sinh quán.
Mắt Bobby Tom hẹp lại. “Anh đã nói với Luther là anh không dính dáng bất cứ thứ gì với việc đó, và Gracie cũng không. Nó là một ý tưởng ngu ngốc chết tiệt, và ai nghĩ ra nó thì hẳn đầu của kẻ đó cũng cần được kiểm tra.”
“Không phải ý của Luther đâu”, Buddy nói một cách hiếu chiến.
Bobby Tom nâng lon bia. “Tôi dựa trên trường hợp của mình.”
Gracie trông chờ Buddy tiếp tục biện hộ cho cha mình, nhưng thay vào đó, anh ta làu bàu và bốc một nắm to khoai tây chiên từ cái tô bên cạnh. Với cái miệng đầy khoai tây, anh ta quay qua Gracie.
“Cả thị trấn đã rất bất ngờ khi nghe chuyện hai người. Cô không phải tuýp người thường thấy của Bobby Tom.”
“Cảm ơn,” Gracie nhã nhặn đáp lại.
Bobby Tom cười tủm tỉm.
Buddy nghiên cứu cô kỹ hơn, rồi nhìn chăm chú Bobby Tom. “Suzy nói thế nào về chuyện đính hôn của cậu? Hay bà ấy quá bận rộn với bạn trai mới để mà chú ý?”
“Suỵt, Buddy!” Terry Jo kêu lên. “Em không biết có chuyện gì với anh, cư xử quá kém cỏi tối nay. Và không cần thiết bới móc những chuyện nhảm nhí đó đâu.”
“Bới móc gì cơ?” Bobby Tom hỏi. “Hai người đang nói về chuyện gì vậy?”
Buddy lại tọng tiếp một nắm đầy khoai tây chiên vào miệng. “Nói với cậu ta đi, Terry Jo. Cậu ta sẽ không tin anh.”
Lon bia của Terry Jo kêu canh cách bên chiếc nhẫn cưới của cô ta khi cô ta lăn nó giữa hai lòng bàn tay. “Chỉ là một câu chuyện đang lang truyền xung quanh. Có lẽ không có gì đâu.”
“Nếu nó có liên quan đến mẹ anh, anh muốn được biết.”
“À, Angie Cotter có nói chuyện với Nelly Romero, và anh biết cô ta thế nào rồi đấy, chẳng có chuyện gì mà cô ta không oang oang lên. Nhưng một nửa những gì cô ta nói đều không thật. Tháng trước cô ta thấy em chạy vào tiệm bánh mỳ cũ trong chiếc áo sơmi của Buddy, và điều tiếp theo mà em biết, cô ta đã nói với cả thị trấn là em lại có thai. Thế nên chuyện này chắc cũng như vậy.”
Bobby Tom nhìn Terry Jo chăm chú. “Nói cho anh biết cô ta đã nói gì.”
“À, có tin đồn là Suzy đang cặp kè với Way Sawyer.”
“Cái gì?” Bobby Tom cười lớn. “Anh không thể tin nổi cái thị trấn này. Có một số thứ không bao giờ thay đổi quanh đây.”
“Thấy không, Buddy, em đã nói với anh đó là một lời dối trá trắng trợn mà.”
Buddy rướn người về trước. “Angie nói cô ta đã thấy tài xế của Way Sawyer đón Suzy trước nhà bà ấy vài tuần trước. Nếu việc đó hóa ra là sự thật, thì mẹ của cậu sẽ chẳng còn lấy một người bạn trong thị trấn này.”
“Bà sẽ có em,” Terry Jo nói. “Em quý Suzy, và em sẽ đứng cạnh bà, dù có chuyện gì đi nữa.”
Gracie nhận ra mình đã quên nói với Bobby Tom về cuộc chạm trán với Way Sawyer trên xa lộ, nhưng giờ dường như không phải là lúc thích hợp để nói ra. Cô thích ông Sawyer. Không phải ai cũng sẽ dừng lại khi thấy cô cần sự giúp đỡ, và nó làm cô thấy không thoải mái khi nghe họ nói về ông ấy theo cách này.
Bobby Tom duỗi tay dài trên lưng ghế sofa, lướt qua vai Gracie, rồi lười biếng luồn ngón tay cái vào cổ áo len của cô và di chuyển nó dọc theo xương đòn của cô. Da trên ngực của cô như bị châm chích, và cô rất sợ điều gì đó đáng xấu hổ sẽ xảy ra với núm vú của mình, điều gì đó mà chiếc áo len bó sát của cô gần như chắc chắn sẽ để lộ với mọi người. Má cô nóng bừng.
Bobby Tom vẫn tiếp tục chà xát. “Anh chắc bà sẽ rất cảm kích lòng trung thành của em, Terry Jo, nhưng nó không cần thiết. Mẹ yêu thị trấn này, và anh có thể cực- kì-bảo- đảm với em bà thậm chí không hề nghĩ đến việc cặp kè với cái tên khốn đó.”
“Đó là những gì em nói với mọi người,” Terry Jo nói. “Thật lòng mà nói, Bobby Tom, em không biết làm thế nào chúng ta sẽ tiếp tục sau khi Rosatech rút khỏi. Thị trấn đã có đủ khó khăn vào lúc này. Nếu Heavenfest không đưa chúng ta lên bản đồ du lịch, chúng ta có lẽ sẽ bít kín con đường Main Street thôi.”
Buddy dọn sạch những miếng khoai tây cuối cùng. “Luther nói Micheal Jordans chắc sẽ đến chơi giải đấu golf danh tiếng.”
Bobby Tom chợt có một cái nhìn mập mờ trong mắt khiến Gracie ngờ rằng anh vẫn chưa mời những vận động viên đến như anh đã hứa. Từ mỗi sự chú ý nhỏ nhoi thoáng qua của anh, cô biết nó không phải là một sơ sót vô tình. Cô ngọ nguậy cố thoát khỏi sự vuốt ve ngọt ngào ở cổ nhưng vô ích.
“Không phải là chắc,” anh nói. “Mà là chắc chắn”
“Nếu Jordans đến, điều đó có nghĩa là sẽ mang nhiều khách du lịch tới. Bao nhiêu đội Cowboys cậu đã mang đến bên cạnh Aikman?”
“Vẫn đang chờ lượt đếm cuối cùng.” Bobby Tom rút tay ra khỏi cổ cô và đội nón lên. Khi anh đứng dậy, anh kéo theo cả Gracie. “Gracie và tôi phải đi đây. Tôi đã hứa với cô ấy chúng tôi sẽ đặt vài cái tên cho lũ nhóc của chúng tôi tối nay. Ngay lúc này cô ấy đang cân nhắc cái tên Aloysius cho cậu nhóc đầu lòng, và tôi phải đấu tranh lại cái tên đó ngay từ buổi đầu.
Gracie gần như mắc nghẹn khoai tây khi cô đang nuốt.
Terry Jo thể hiện một cử chỉ bạn bè hết sức chân thành bằng cách bảo với Bobby Tom cô ta nghĩ Aloysius là một cái tên rất hay. Cử chỉ dễ thương đó làm Gracie thấy cần phải cảm ơn cô ấy, thật nhiều cho sự thích thú của Bobby Tom. Anh khẽ vỗ vào mông cô, và cô lại bắt đầu đỏ mặt. Tay anh nấn ná ở đó, và cô chỉ có thể kịp xoay sở để nói câu tạm biệt. Số thức ăn nhỏ cô đã dùng buổi tối đã làm dịu lại cơn bồn chồn đang sôi sục trong bụng cô.
Sự im lặng bao trùm giữa họ khi anh lái xe trở ra và hướng tới đường Main Street. Cô vặn vẹo tay mình trong lòng. Từng giây tíc tắc trôi qua. Anh bắt đầu nghịch radio.
“Em thích nhạc đồng quê hay nhạc rock ? Hay có lẽ em muốn nghe mấy nhạc cổ điển?”
“Em thực sự chẳng bận tâm.”
“Em nghe như có chút bực mình. Có gì không ổn à?”
Câu hỏi của anh nghe mới ngây thơ làm sao, hoàn toàn không có vẻ gì là xảo trá đến nỗi cô biết anh đang cố tình muốn chọc tức cô. Cô nghiến răng. “Nhạc cổ điển cũng được.”
“Xin lỗi. Tín hiệu đài không được tốt lắm vào ban đêm.” Cơn giận dữ của cô bùng nổ. Nắm chặt tay mình thành quả đấm, cô quát anh. “Anh đang cố làm cái quái gì với em thế? Có phải anh đang cố chọc em điên lên không? Đừng bận tâm. Đừng trả lời gì cả. Chỉ việc đưa em về nhà thôi. Ngay lập tức!”
Anh trao cho cô một nụ cười thỏa mãn, như thể cô đã làm điều gì đó khiến anh hết sức hài lòng. “Ôi trời ơi, Gracie, đêm nay em quá khích rồi. Em yêu, anh không nghĩ sẽ có bất kì đau đớn nào, nếu đó là những gì em lo. Hiện tuy anh không phải là bác sĩ phụ khoa, nhưng em đã ba mươi rồi, và dù cho bất cứ chướng ngại nào có lẽ đã có khi em còn là một thiếu nữ thì cũng nên biến mất với độ tuổi hiện nay.”
“Đủ rồi! Cho em ra khỏi xe ngay! Em không thể chịu nổi anh thêm một phút nào nữa!” Dù cô chưa bao giờ là người ưa la hét, nhưng cảm giác quá dễ chịu khi hét vào mặt anh đến nỗi làm cô hét thêm nữa. “Có thể anh nghĩ mình hài hước, nhưng không! Và anh cũng không hề quyến rũ, dù cho đám phụ nữ đó có nói gì về anh. Anh là kẻ đáng khinh. Xấu xa, ngu ngốc và đáng khinh!”
Anh cười tủm tỉm “Anh biết chúng ta sẽ có một đêm tuyệt vời tối nay.”
Cô chống cùi chỏ tay lên đầu gối và cúi đầu xuống gót bàn tay. Vai cô chùng xuống.
Anh luồn tay xuống bên dưới áo len và vỗ nhẹn lưng cô. “Sẽ ổn thôi, em yêu. Sự phòng thủ là một phần của vui vẻ.” Anh vuốt ve sống lưng cô với những ngón tay.
“Em không muốn biết,” cô rên rĩ. “Em muốn bắt đầu để chúng ta có thể kết thúc với nó.”
“Em yêu, chúng ta đã bắt đầu vài giờ trước. Em vẫn chưa nhận ra sao? Chỉ vì chúng ta vẫn còn quần áo không có nghĩa là chúng ta không làm điều đó kể từ khi em leo lên xe anh tối nay.” Anh vẽ vài vòng tròn lên khoảng lưng nhỏ của cô.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh rút tay khỏi áo cô và mỉm cười với cô. Cô nghĩ mình nhìn thấy sự dịu dàng âu yếm trong mắt anh, nhưng có thể đó chỉ là ảo tưởng của riêng cô mà thôi. Chiếc xe bắt đầu lắc lư và cô ngồi thẳng lên.
“Chúng ta đang ở đâu?”
“Cạnh bờ sông. Anh đã nói với em đó là nơi chúng ta sẽ tới, giống y như chúng ta thường làm hồi còn trung học. Ta sẽ làm việc này từng bước, em yêu, thế nên em đừng thấy bị lừa gạt. Nếu anh thực sự nghiêm túc về chuyện này bây giờ, chúng ta đáng lẽ phải dừng ở Dairy Queen trước, nhưng nói thực với em, anh không thể giữ tay mình khỏi em lâu thêm một giây nào nữa.” Anh dừng hẳn xe lại, tắt máy và đèn xe, rồi hạ kính xuống. Cơn gió đêm mát lạnh lùa vào, và cô nghe tiếng nước đang chảy mạnh. Qua ô kính chắn gió, ánh trăng bạc chiếu lấp lánh lên những chiếc lá cây hồ đào và cây bách mọc dọc theo bờ sông.
Cô nuốt khan. “Có phải chúng ta sắp… Anh biết đấy. Ở đây. Trong xe?”
“Em muốn anh đưa em một bảng kế hoạch à?”
“À, em…”
Anh mỉm cười và cởi nón ra. “Đến đây nào, Gracie Snow. Ngay bây giờ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...