Heart Aflame

Ngọn đuốc nổ lèo xèo, mỗi cầu thang chỉ còn một ngọn đuốc đang cháy. Những tiếng ồn lác đác trong sảnh: những tiếng ngáy to nhỏ, một tiếng ho, vài tiếng càu nhàu và rên rỉ. Eda là một trong những người ngáy nhè nhẹ.

Bà để Kristen về chỗ của nàng trước thềm mát mẻ của lò sưởi, một nơi đáng thèm muốn vì chốn này mát mẻ vào mùa hè nhưng lại ấm áp vào mùa đông. Không còn nệm rơm cho Kristen, tất cả những tấm nệm dư đều được dành cho các vị khách. Một tấm chăn mỏng và nền nhà cứng làm nên chiếc giường cho nàng, sự bất tiện của nó giúp cho nàng tỉnh thức. Nhưng dù sao đi nữa thì nàng cũng sẽ không ngủ tối nay.

Kristen từ từ ngồi dậy và nhìn xung quanh nàng. Chỉ có vài phụ nữ ngủ gần nàng, nhưng không đủ gần để nàng có thể làm họ thức giấc. Nàng đã đợi cho đến khi Eda ngủ thiếp đi. Nàng muốn đợi thêm một chút e lỡ chẳng may còn có ai đó vẫn còn thức, nhưng nàng không còn đủ thời gian để phí phạm.

Nàng đang bỏ trốn. Quyết định này thật dễ dàng vì đây là cơ hội duy nhất nàng có thể có. Đêm qua, nàng đã hỏi Royce rằng Đức vua của anh sẽ nán lại đây bao lâu. Đó là điều duy nhất nàng nói với anh sau khi anh ân ái với nàng, và anh đã không thể đưa cho nàng nổi một câu trả lời. Có thể là vào ngày mai, hay một một tuần tính từ lúc này, nhưng khi Vua Alfred thực sự rời đi, Kristen sẽ lại bị cùm. Nàng cũng có thể bị giữ thu lu trong phòng của Royce, và khi đó sẽ khó khăn hơn và rủi ro nhiều hơn để thoát khỏi anh, thậm chí ngay cả khi anh để cửa không khóa, khó hơn là trốn đi từ cái sảnh đông nghẹt người này.

Đây rồi, cửa sổ để mở, và chỉ một cú nhảy nhẹ để đứng bên ngoài cửa sổ. Và nàng sẽ có dư thời gian để trốn đi xa trước buổi sáng khi họ phát hiện nàng đã biến mất.

Quyết định quả thật là dễ dàng. Kristen chỉ không tính đến cái cảm giác nặng nề của nỗi buồn đến kèm với nó. Mặc dù nàng đã biết nàng chẳng có chút hy vọng nào nơi đây, nàng vẫn thấy thất vọng khi nghĩ đến việc sẽ chẳng bao giờ gặp lại Royce nữa.

Nàng nhìn Eda lần cuối. Bà đang nằm thẳng cẳng trong giấc ngủ mệt lử. Nàng cũng sẽ nhớ đến người phụ nữ lớn tuổi này, với tính khí gàn dỡ và cộc lốc. Và cô bé Meghan, sự tò mò và sự nài nỉ lặng lẽ cho một tình bạn của cô bé đã làm Kristen tạm quên lãng những rắc rối của nàng trong một lúc ngày hôm nay.

Tuy vậy, những suy nghĩ này không ngăn được Kristen tiến đến cánh cửa sổ kế bên khu vực bếp ăn. Không có một tiếng gọi nào vang lên khi nàng quăng hai chân, ngồi lên gờ cửa. Nhưng có một bằng chứng cho sự thất vọng của nàng khi nàng do dự trong vài khắc dài. Và cuối cùng thì chính lòng kiêu hãnh đã cho nàng sự quyết tâm cuối cùng.

A nearly full moon bathed the yard on this side of the hall. Kristen landed on her feet and jumped back immediately to the shadows by the wall. Cautiously, she worked her way behind the hall and over to the side where the stable was, and the storehouse, and the hut that housed her cousin and the others.

Ánh trăng sắp vào rằm tắm trên mảnh sân phần bên này của sảnh. Kristen chạm chân xuống đất và nhảy lùi lại ngay lập tức vào cái bóng đổ xuống của bức tường. Thật cẩn thận, nàng lần ra đằng sau của sảnh và tiến về phiá chuồng ngựa, và nhà kho, và căn chòi nhốt các anh em họ của nàng và những người khác.

Nàng chưa từng nhìn thấy nơi họ ở từ khi nó được dựng xong, nhưng biết rằng đó chỉ chỉ là một căn phòng nhỏ, không có cửa sổ. Thật khốn khổ khi phải nằm ngủ trong đó khi cánh cửa dầy bị khóa lại vào buổi tối. Nhưng vẫn không khổ sở bằng nằm ngủ ngoài trời mưa như họ đã từng chịu trận trước đây.

Nàng ước chi tối nay trời mưa để cản tầm nhìn và giúp giấu đi tiếng nàng chuyển động. Nhưng chỉ có vài đám mây trên cao, và chúng thậm chí chẳng nằm gần vầng trăng sáng vằng vặc. Mặc dầu vậy, điều này không hề làm nàng nhụt chí. Mọi người đang ở trong nhà, ngủ say. Không một ai nhìn thấy nàng.

Từ phía sau của chuồng ngựa, nàng có thể nghe tiếng hí nho nhỏ của một trong những con ngựa, nhắc nàng rằng nàng cần có ngựa. Nhưng không phải là những con ngựa này. Cánh cổng gỗ lớn đã bị đóng và khóa lại vào ban đêm, và chắc chắn là có một người lính gác canh chừng. Ngay cả nếu không có lính canh thì việc mang đi bất cứ con ngựa nào trong tàu cũng gây ồn ào quá mức. Mặc dầu vậy, không có vấn đề gì về điều này, vì nàng biết rằng hầu hết ngựa của Royce đã được mang đến đồng cỏ. Nàng chỉ phải tìm đến đồng cỏ.

Nàng vấp phải khó khăn khi đang đi vòng xung quanh căn chòi của những người bị giam giữ và nhìn thấy một người lính gác đang ngồi trước cánh cửa duy nhất của căn chòi. Nàng lùi thật nhanh về phía sau của tòa nhà, tim đập thình thịch. Liệu anh ta có nghe tiếng bước chân của nàng? Có nhìn thấy nàng? Nhưng nàng không nghe thấy anh ta dịch chuyển, và một lúc sau nàng có lại can đảm lén nhìn qua góc tòa nhà.

Người lính gác vẫn đang ngồi đó, lưng dựa vào cửa, đầu ngửa ra phía sau và nghẹo qua một bên. Nhận ra anh ta đang ngủ, nàng thoát ra một hơi thở nãy giờ bị kềm nén. Nàng đã không tính đến điều này, vì cửa khóa thì không cần phải có người gác. Nhưng điều này chỉ là chuyện nhỏ so với khó khăn mà nàng biết mình phải đối mặt: mở cánh cửa khóa đó. Nhưng ngược lại, sẽ thật may mắn nếu người lính gác giữ chìa khóa của cánh cửa nặng nề đó.

Kristen lùi lại phía sau của tòa nhà để tìm một cục đá đủ lớn để có thể làm tay lính canh bất tỉnh. Thay vào đó, nàng có thể cướp con dao găm trong khi gã ngủ và giết gã, nhưng nàng không thể để cho mình làm điều đó. Thật không may, chẳng có hòn đá nào trong sân đủ lớn cả, cuối cùng, nàng phải lần mò đến nơi bức tường đá đang được xây dựng. Ở đó phải mất thời gian để tìm được một hòn đá không quá lớn. Cuối cùng thì nàng cũng tìm được một cục đá và xoay xở quay về chỗ tên lính gác mà không gặp phải rắc rối.

Mạch nàng đập nhanh hơn khi đến gần gã. Nếu gã gây tiếng động khi nàng đập gã, điều đó có thể xảy ra. Nếu nàng đập thật mạnh…. Chúa cứu giúp, nàng không muốn làm gã thực sự bị thương, nàng chỉ muốn làm cho gã ngủ say thêm thôi.


Hòn đá trúng gần thái dương gã lính gác và hắn gục sang một bên. Hắn vẫn còn thở. Như vậy là đã đủ cho lương tâm của Kristen yên ổn trong lúc này, và nàng tiến hành một cuộc lục soát thật nhanh khắp người hắn để tìm chìa khoá. Vận may của nàng không kéo dài đến vậy. Nàng chắc phải tốn nhiều thời gian để cố nậy ổ khoá. Nhưng chí ít thì gã lính canh không mong đợi này còn có con dao găm cho nàng dùng.

Nàng nhanh chóng bắt đầu công việc, thấp giọng gọi gấp gáp, "Ohthere. Thor -- "

Một bàn tay to lớn bịt miệng, làm nàng im lặng, trong khi đó bàn tay còn lại kẹp chặt cổ tay đang nắm con dao găm. “Buông con dao ra. Ngay bây giờ”

Nàng làm theo, một cảm giác lạ lùng lẫn lộn giữa sợ hãi và vui mừng khi nàng nhận ra giọng nói đó. Anh thả cổ tay nàng ra ngay khi con dao găm rơi xuống nền đất, bàn tay anh chuyển sang ôm eo nàng. Vòng tay ôm của anh không chặt, nhưng nàng biết nó sẽ là vậy nếu nàng chống cự.

Và sau đó nàng không còn cảm thấy gì nữa ngoài cảm giác tiếc nuối khi nghe tiếng Thorolf ở bên kia cánh cửa – vẫn đang khoá. Anh đã nghe tiếng nàng gọi. Anh nghĩ nàng ở đó để giúp họ trốn.

"Kristen? Kristen, trả lời anh đi. Nói với anh rằng anh không nằm mơ."

"Hắn ta nói gì vậy?" Royce thì thầm bên tai nàng.

"Anh ấy biết đó là em."

"Vậy thì nói cho hắn biết điều gì đã xảy ra."

Nàng nuốt một cách khó khăn. Điều gì đã xảy ra? Bằng cách nào? Nàng đã đi quá xa. Không hề có một tiếng la cảnh báo nào cả. Mặc dầu vậy nàng đã dừng lại, và bên cạnh người đàn ông duy nhất nơi đây, người mà nàng không thể thay đổi và chống trả một cách nghiêm túc. Nếu đó là một người nào khác….

“Em xin lỗi, Thorolf. Em gần như đã thành công, nhưng tên lãnh chúa Saxon đã tìm thấy em. Anh ta đang ở đây.”

Một sự im lặng kéo dài phía sau cánh cửa, và rồi: “Em không cần phải đến vì bọn anh, Kristen. Em phải biến ngay khi em có thể”.

" Bây giờ điều đó không thành vấn đề."

"Hắn ta sẽ làm gì em?"

Làm sao nàng có thể trả lời câu hỏi đó được? Nàng nói với Royce, “Anh ấy muốn biết Ngài sẽ xử em ra sao.”

“Điều gì sẽ xảy ra nếu nàng mở được cánh cửa đó?”


Giọng anh trầm tỉnh một cách đáng sợ. Chúa ơi! Tại sao anh lại không la mắng nàng? Anh phải giận ghê lắm. Mặc dù nàng chưa nhìn anh để biết sự thể, nhưng anh chắc phải vậy thôi. Nhưng nếu anh có thể giấu cơn giận của mình, thì nàng cũng có thể giữ kín nỗi sợ hãi của nàng.

Nàng trả lời với sự điềm tỉnh cân xứng, “Nếu em mở được cánh cửa, bọn em sẽ chạy đến hàng rào đằng kia và đi khỏi đây.”

"Sau một cuộc tàn sát hả?"

“Ngài đùa à, thưa ngài. Họ chỉ có 16 người. Ngay lúc này, ngài có một nhóm những thủ lãnh chiến binh trong sảnh của ngài, và những người tuỳ tùng của ngài, và cả cận vệ của họ nữa. Ngài có cả một đội quân được huấn luyện tốt. Người Viking liều lĩnh chứ không ngu, thưa ngài.”

“Vậy thì nói với hắn rằng nàng sẽ không bị gì cả, vì tất cả những gì nàng đã làm là trừng phạt tên lính gác, người đáng bị phạt vì đã ngủ trong lúc thi hành nhiệm vụ.”

Nàng không thể tin rằng anh đã nói như vậy. Hơn thế nữa, nàng càng không thể tin anh sẽ làm thế. Anh sẽ làm một điều gì đó. Anh phải làm. Nàng là một nô lệ đang cố tìm cách trốn và giúp những người khác trốn theo. Nhưng nàng không muốn Thorolf biết điều này, không nhiều hơn Royce muốn.

Nàng giải thích thật nhanh, nhưng Thorolf cũng ngạc nhiên như nàng. “Anh ấy không tin ngài, thưa ngài.”

“Vậy hãy nói với hắn rằng nàng sẽ mang thức ăn cho cả nhóm vào ngày mai, và lúc đó nàng có thể kể cho hắn nghe chính xác điều ta đã làm với nàng.”

Một cơn lạnh lướt dọc xương sống nàng. Nàng lập lại những lời anh nói với Thorolf, và điều đó làm anh hài lòng, thật tốt, vì Royce luôn làm những điều mình nói. Anh dẫn nàng đi, tay anh vẫn vững chắc bên hông nàng. Nỗi sợ hãi của nàng tăng lên. Nghe thật đáng ngại: chính xác điều ta đã làm với nàng. Nàng đang tính tới việc sẽ xem xét lại chuyện chống lại ngay khi anh dừng lại.

Họ đang ở trước chuồng ngựa. Anh xoay nàng vòng quanh cho tới khi nàng đứng trước anh, đối mặt với anh. Cả hai cánh tay bây giờ đang ở trên eo nàng, nhưng anh không áp chặt vào nàng. Đầu anh ngả ra sau, anh nhìn bầu trời sáng, trong, ánh rực rỡ của vầng trăng sắp đến rằm. Nàng nghe anh thở dài.

“Ta đã nói sẽ ban tặng một buổi tối khác đưa nàng ra ngoài hồ, nơi nàng có thể tắm” anh nói một cách lặng lẽ. “Nàng có muốn đến đó bây giờ không?”

"Để Ngài có thể dìm chết em à?"

Anh nhìn xuống nàng, dấu vết hiếm hoi của một nụ cười hằn trên môi. “Nàng không tin vào điều ta đã nói ngoài kia lúc nãy à?”

“Em đã cố chạy trốn. Ngài đã ngăn em lại, nhưng em sẽ vẫn cố trốn. Luật lệ của ngài sẽ yêu cầu trừng phạt gì trong trường hợp này?”

“Nàng là một tù nhân nô lệ, không phải một người Anh. Luật lệ về tù nhân có nhiều điều còn chậm trễ. Nhưng luật lệ chả ăn nhập gì ở đây cả, vì chẳng có ma nào biết việc nàng đã làm ngoài ta”/


"Và tên lính canh."

“Tên lính sẽ nghĩ rằng hắn ngủ mơ thấy cục u trên đầu mình. Có thể hắn sẽ không ngủ khi đang gác nữa.”

Mắt nàng mở to. “Ngài nói thật. Ngài sẽ không làm gì em chứ?”

“Con sói sẽ nhai đứt bàn chân của nó để thoát khỏi cái bẫy. Nó thoát, nhưng với một cái giá rất đắt. Nếu nàng trốn thoát với những người khác, mà không có một sai sót nào, ta sẽ tìm ra nàng. Bạn bè của nàng sẽ chống trả và sẽ có đổ máu. Trừng phạt nhiêu đó đã đủ cho nàng. Nhưng nàng đã không thành công. Và như ta có thể hiểu được con sói, ta cũng có thể hiểu sự quyết tâm buộc nàng phải vậy. Nàng muốn có tự do. Ta không thể trừng phạt nàng vì điều đó. Nhưng ta cũng không thể để nàng ra đi.”

“Ngài có thể,” nàng lạnh lùng đáp. “Những người khác xây tường cho ngài. Điều họ làm là cần thiết cho Wyndhurst. Nhưng việc em làm trong sảnh chẳng quan trọng. Ngài chẳng có lý do gì để cầm giữ em nơi đây.”

"Em cần thiết cho tôi, Kristen!"

Sự tác động mạnh mẽ của những từ này làm nàng câm lặng. Anh thực sự có ý đó, và nàng xúc động khi biết thế. Nhưng nàng không còn khờ khạo nữa. Nàng sẽ không để tâm đến những lời này. Anh bị nàng ám ảnh, vì anh chưa từng gặp ai giống nàng. Nhưng sự ám ảnh rồi sẽ tàn phai với thời gian và anh sẽ chẳng cần nàng nữa – có thể đó là khi anh có người nâng khăn sửa túi. Rồi nàng có thể thuyết phục anh để nàng ra đi.

Vào lúc này, Chúa giúp nàng, nàng phải tiếp tục chịu đựng và mong mỏi và nguyện cầu cho nàng giữ lại được chút lòng kiêu hãnh. Chẳng dễ chút nào.

Royce kéo nàng vào gần hơn và cảm nhận nàng đang cứng người lại. “Nàng vẫn còn nghi ngờ ta sao?”

“Không, nhưng vì ngài đưa em đến hồ, sau những gì em đã làm…. Điều này giống như ngài ban thưởng cho em vì đã bất tuân. Người Saxon, ngài làm em bối rối.”

Anh cười phá lên, và kéo nàng lại gần hơn. “Ta vui khi nghe nàng nói vậy. Ta đã bối rối một mình lâu rồi, thật vui khi bây giờ có người đồng hành. Không, đừng hờn dỗi với ta,” anh dỗ dành khi nàng cố lùi lại. “Ta sẽ giải toả niềm bối rối của nàng, điều mà nàng đã gây ra cho ta còn nhiều hơn.”

“Hở?” nàng thúc dục khi thấy sự hóm hỉnh của anh biến mất, biểu hiện của anh lại trở nên nghiêm nghị.

“Ta đơn giản chọn cách quên đi điều nàng đã làm. Ta bước xuống sảnh để đưa nàng đến hồ. Khi ta phát hiện ra nàng đã bỏ đi –“ Anh không thể nói với nàng điều anh đã cảm thấy. Anh không bao giờ muốn có cảm giác đó một lần nữa.

Anh kéo nàng dựa thật chặt vào mình, áp má vào má nàng trước khi tiếp tục. “Chưa có tổn hại nào xảy ra, Kristen. Ta có thể bỏ qua sự chủ ý và hy vọng rằng bây giờ nàng nhận ra thật vô vọng khi cố rời bỏ nơi đây. Ta sẽ luôn ngăn cản nàng.”

Nàng thở hắt ra. “Ngài đã biết! Đó là lý do tại sao có lính gác ở đó.”

“Và một chọn lựa sai lầm của những tên lính canh,” anh càu nhàu. “Nhưng ta đã không biết. Ta chỉ không dám liều ở những nơi nàng quan tâm.”

Trực giác mách cho nàng biết anh sẽ không liều, hoặc, anh sẽ cẩn trọng với nàng chừng nào anh còn khao khát nàng. Nàng thực sự không có hy vọng thoát khỏi nơi đây, không cho tới khi anh tìm được niềm vui ở nơi khác.

“Chừng nào ngài thành hôn, thưa ngài?”


Nàng biết câu hỏi đã làm anh ngạc nhiên. Nàng cảm thấy anh căng thẳng. Anh không thể thấy việc đó thì liên hệ gì đến điều họ đang nói.

"Nàng đang nghĩ gì vậy, cô em?"

" Việc đó chẳng lẽ không liên quan đến em sao?"

" Không, chẳng chút liên quan."

"Nhưng em muốn biết, thưa ngài."

“Ta nghĩ nàng tinh quái nhiều hơn tò mò. Nàng đang cố chọc giận ta phải không?”

Bây giờ thì đến Kristen ngạc nhiên. “Sao ngài lại nghĩ vậy? Đó là một câu hỏi đơn giản, thưa ngài, điều đó thực sự liên quan đến em. Khi phu nhân của ngài sống ở đây, sẽ có những thay đổi. Phu nhân sẽ chung chăn gối với ngài, chứ không phải em.”

Nếu nàng nghĩ làm cho anh nguôi ngoai, nàng đã lầm. “Và nàng đang mong tới lúc đó!” Anh bùng lên. “Được lắm, ta phải làm nàng thất vọng thôi, vì điều đó còn lâu mới đến. Thời điểm hôn lễ chưa được bàn tới.”

Không suy nghĩ, Kristen đáp trả từ đáy lòng, “Thật ra, điều này chẳng làm em thất vọng.”

Vài lời này thực sự làm Royce nguôi ngoai, hoàn toàn khuây khỏa. Khi nghe anh cười lục khục, Kristen ước gì nàng có thể rút lại những lời nói vừa rồi. Nàng không định để anh biết nàng vẫn khao khát anh. Giờ thì nàng bực mình, vì nàng lỡ lời, và thế nào mà điều này lại làm cho anh trở lại tâm trạng vui vẻ.

And she blundered further by letting him hear her annoyance when she snapped, "Your amusement is misplaced. Your betrothed can have -- "

Và nàng phạm sai lầm nhiều hơn khi để lộ cho anh biết mình đang bực mình khi đáp trả, “ Sự vui thích của ngài không đúng chỗ rồi. Phu nhân tương lai của ngài có thể sẽ --“

"Shush. Say no more of her," he warned. Then, softly: "I still do not wish to return to my chamber, where Averill makes noises in his sleep like a lion. Do you come with me to the lake?"

"Suỵt. Không nói thêm về nàng ấy nữa," anh khuyến cáo. Rồi nhỏ giọng nói: “Ta không muốn quay về phòng mình, chỗ đó bây giờ Averill đang ầm ĩ trong giấc ngủ giống như một con sư tử vậy. Nàng có muốn ra hồ với ta không?”

Ồ, thật không công bằng, khi dùng điều này chống lại nàng lúc này! Nhưng nàng cũng không quá giận đến mức tự trêu mình.

Nàng lấy giọng hòa hoãn. “Vâng, em muốn đi với ngài.”

Giọng anh sâu lắng đến mức trầm khàn. “Và nàng sẽ để ta ân ái với nàng ở đó chứ?”

Kristen thở dốc. “Ngài đã nói là vô điều kiện mà!”

Royce cười thầm. “Vậy thì ta sẽ đành liều một phen vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui