Kristen vươn mình khoan khoái trở dậy. Nàng cười toét miệng với chú chim nhỏ đậu trên bậu cửa đã đánh thức nàng dậy bằng một khúc ca êm ái. Nó vội liệng ra xa khi nàng ngồi dậy.
Nàng đang cô đơn. Nàng tự hỏi không biết cánh cửa kia đang khóa hay không và bật dậy để tìm câu trả lời. Nó không khóa. Nàng lại cười thầm và đóng cửa lại. Vâng, đã bắt đầu có sự thay đổi đây. Royce bắt đầu tin tưởng nàng . Nàng sẽ phải cẩn thận để không làm anh thất vọng.
Quần áo của hai người vẫn còn ở chỗ mà anh quẳng xuống đêm qua. Nàng nhanh chóng ăn vận và gọn gang lại căn phòng. Nàng thấy phấn chấn và hát một bản nhạc của người Celtic mà mẹ nàng đã dậy cho nàng lúc còn nhỏ.
“ Vậy là cô còn biết một ngôn ngữ khác nữa ?”
Kristen ngước lên nhìn Eda đang đứng trước cửa khi nàng đang chỉnh lại tấm trải giường. Mỉm cười thay lời chào, nàng đáp “ Vâng, rất nhiều”
“ Vậy thì đừng để cho Royce nghe thấy cô nói thứ tiếng đó, hầu hết những người Celt đều là kẻ thù của chúng ta”
“Hầu hết ư?”
“ Một số sống ở Wessex ngay kề với Saxon, ở Devon, và một số khác thậm chí gần với Dorset. Nhưng những người sống ở bờ biển phía tây xa xôi lúc nào cũng là kẻ thù của chúng ta, thậm chí họ đã theo phe Danes để chống lại chúng ta”.
“ Thế còn những người Celtic Welsh ở phía Tây Bắc?” Kristen hỏi, nàng đang nghĩ đến mẹ mình.
“ Cũng là kẻ thù, mặc dù họ ở quá xa chúng ta. Đã rất nhiều năm rồi kể từ khi họ tấn cộng Mercia và vua Ethelwulf,cha của Alfred, đã phải cầu cứu để chống lại họ. Ngài đã dẫn quân đội xuống phía bắc và hứa cống nộp cho người Welsh. Những người Celts phía tây, họ vẫn tấn công chúng ta. Mới chỉ hai ngày trước, một nhóm nhỏ đã lấy đi một số gia súc của chúng ta. Ngày Royce đã tìm lại được số gia súc, nhưng mặc dù ngài và người của ngài đã đuổi theo lũ trộm cả đêm nhưng vẫn không tìm được chúng. Vì thế ngài không muốn nghe thứ tiếng của lũ người đó phát ra từ cổ họng của cô đâu, và ngài đủ tỉnh táo để nhận ra thứ tiếng đó đấy.”
Kristen mỉm cười và không thể dừng lại được tràng cười sau đó. Vậy đó là lí do Royce không đến tìm nàng vào đêm nọ. Nàng đã khốn khổ với ý nghĩ rằng anh đang tìm gặp một người phụ nữ khác, mà thực ra là anh đang đi bắt trộm.
“ Không có gì đáng cười cả” Eda gắt gỏng
“ Bà không hiểu đâu, Eda” Kristen nói thêm “ Nhưng tôi rất tiếc là Royce đã không bắt được lũ trộm. Tôi không biết người Celt là kẻ thù của các người”
Eda càu nhàu “ Cũng còn những kẻ khác, thậm chí một vài thằng quý tộc Saxon cũng được tính là kẻ thù, và một kẻ đặc biệt sống không xa đây. Lãnh chúa Edred không mong muốn gì hơn là được thấy Royce chết. Họ trở thành kẻ thù của nhau kể từ khi họ sống trong cung điện.”
“ Bà có biết vì sao không?”
“ Có. Lãnh chúa Eldred khó chịu trước sự gần gũi giữa Alfred và Royce. Việc này diễn ra trước khi Alfred lên ngôi vua, khi mà họ có thể đi săn và chơi thể thao cùng nhau trong trang viên của giới quý tộc. Hầu hết những anh trai đều sống tại cung điện. Royce cũng thế cho đến khi bố và anh trai của anh ta qua đời. Giờ đây hiếm khi anh đi đâu, hoặc là khi Alfred triệu anh đến gặp. “ Đây chỉ là mối lo của Danes đã khiến họ tạm đặt lòng thù hận sang một bên”
“ Một quyết định sáng suốt. Tôi không thích với ý nghĩ Royce phải đánh cả kẻ thù ở phía sau lưng mình”
“ Cô quan tâm việc này nhiều đến vậy ư? Hầu hết các lãnh chúa chỉ trả tự do cho lũ nô lệ bằng cái chết, và điều này được cái nhà thờ khuyến khích”
“ Tôi muốn tự do, Eda, nhưng không phải theo cách đó”, Kristen ngắt lời.
Eda khịt mũi, nửa tỏ vẻ nghi ngờ, nửa tỏ vẻ hài lòng với câu trả lời đó. “ Nào đi thôi.Royce nói rằng hãy để yên cho cô ngủ,nhưng không phải bỏ phí cả một ngày. Cô đã bỏ một bữa rồi”
Kristen cười và bắt đầu mở cửa. Eda lượm lại cái xích mà nàng đã vứt xó trước đó và bắt đầu công việc của mình nhưng Kristen ngăn lại
“ Để đó, Eda. Tôi xong việc với nó rồi.”
“ Ngài đã nói vậy?”
“ chưa, nhưng…”
Eda mặc kệ nàng và bắt đầu nhặt lại cái xích “ cho đến khi tôi được ra lệnh, còn không thì cô phải đeo lại xích vào”
“ không , tôi nói anh ta sẽ không bắt tôi đeo nữa. Đi hỏi đi”
“ Cô có bị mất trí không vậy? Tôi không có gan nào dám tới gần ngài để hỏi những chuyện vặt vãnh đó.” Kristen tỏ rõ thái độ chống đối, nhưng Eda đã giúp chặn trước tràng đả kích đó. “ Đừng khiến tôi gặp rắc rối nữa, Kristen. Nếu ngài sẵn lòng tin tưởng cô, ngài sẽ nói với tôi. Liệu cô có thể đợi cho đến lúc đó chứ?”
Không, nàng muốn hét lên, nhưng để làm gì? Trong vòng vài phút, hay có thể vài giờ nữa , nếu Royce không ở trong tòa nhà- nàng có thể gặp anh để đính chính về sự đãng trí này. Nàng phải đợi, dù rằng việc chờ đợi thì không bao giờ là thú vị.
Tuy nhiên, nàng đã phải chờ đợi lâu hơn thế trước khi gặp anh, vì anh đã đi ra ngoài cả ngày. Eda nghe được từ người hầu của Meghan, Udele, rằng anh đã đưa cô bé đi cưỡi ngựa. Meghan trở về tòa nhà vào đầu giờ chiều, đầy hào hứng với bờ má ửng hồng, nhưng không cùng với Royce. Eda nhấn mạnh rằng hiếm khi Royce có thời gian dành cho em gái mình. Nhìn vẻ mặt của Meghan, có thể thấy là cô bé rất vui.
Kristen kìm mình trong một thoáng, nghĩ xem vì lí do gì mà Royce lại bỏ bê em gái mình đến như vậy. Nhưng giữ kiên nhẫn là một việc khó khăn với nàng, nhất là khi nàng còn đang bực mình với thái độ của anh sau lần cuối họ làm tình, và sau chót thì nàng vẫn bị xích. Phải chăng nàng đã phán đoán sai? Liệu anh có thể quá đỗi dịu dàng trên giường rồi thì lại lạnh lùng xích nàng lại khi rời đi?
Royce trở về vào bữa ăn cuối ngày. Kristen dõi theo anh với ánh mắt khát khao khi anh đi qua sảnh để tới chiếc bàn dài đặt trước lò sưởi. Khi ánh mắt họ gặp nhau, anh mỉm cười với nàng và bao niềm tức giận chợt tan biến. Có Chúa chứng giám, anh quả thật là người đàn ông hủy diệt. Nàng mong anh không bao giờ nhận rằng anh đã hủy diệt mọi giác quan của nàng như thế nào. Anh đủ quyền uy mà không cần ý thức được điều đó.
Darrelle thu hút sự chú ý của anh, và Kristen quay trở lại với việc làm đầy các đĩa thức ăn sẽ được sắp ra bàn. Nàng lại sai lầm một lần nữa. Anh không phải là người có trái tim sắt đá, chỉ là hay quên thôi. Chỉ ngay khi anh nhìn thấy nàng vẫn còn đang bị xích, anh sẽ hối hận và lập tức sửa chữa cho sự đãng trí của mình.
Trước khi quá nửa người đã rời khỏi đại sảnh và bắt đầu đi ngủ, Royce tiến về phía nàng. Anh đã ăn uống no nên, tán dóc vài câu chuyện với lũ đàn ông, và nước nóng đã sẵn sàng vào lúc này . Nàng đã tự mình đổ đầy hai xô nước từ thùng nước treo trên bếp lửa
Anh dừng lại sát nàng, không quá gần, không nhìn nàng mà nhìn vào đống bột mì đang để sẵn trên bàn cho buổi sáng ngày mai “ Ngày hôm nay của nàng thế nào?”
Nàng liếc nhìn lên và thấy rằng anh vẫn không nhìn thẳng vào nàng,” Tốt, thưa ngài”
“ Nàng sẽ còn có một đêm tuyệt vời hơn thế”
Anh thì thầm với một giọng khàn đục, khiến bụng nàng run lên. Nhưng ngay sau đó anh đi về phía phòng tắm, và nàng nhìn theo anh với một ánh mắt hoài nghi. Anh không thể không nhìn thấy miếng kim loại vòng quanh mắt cá chân nàng, khi lại gần nàng, vì chúng màu đen và nằm trơ ra giữa chiếc váy ngắn và đôi giày đều cùng tông màu sáng. Và cũng không thể không thấy sợi dây xích dài nằm dọc sàn nhà từ bờ tường tới chỗ nàng đang đứng. Tất cả những người đàn bà ở đây đều phàn nàn về việc phải bước qua chúng cả ngày.
Nỗi phẫn nộ như phá tan mọi cảm giác cho đến khi đôi bàn tay nàng run lên. Chúa hãy hủy hoại đôi măt xanh và trái tim đen của anh đi. Nàng không khác gì một con điếm khi cùng chung chăn gối với anh mà không có lấy một chút tin tưởng nào của anh. Nàng bị lợi dụng như vậy là quá đủ rồi.
“ tôi đã nói rồi. Còn quá sớm để lấy được lòng tin của ngài. Phải chờ đợi thêm.”
Eda đừng ngay sau nàng, và nàng cũng không buồn quay đầu lại. Nàng nắm chặt hai tay để kìm cơn chấn động của mình . Sự phẫn nộ cũng được kìm lại.
“ tôi sẽ còn những vết sẹo ở mắt cá chân nếu tiếp tục chờ đợi. Tốt thôi. Đó là bài học của việc giao du với kẻ thù của mình. Tôi sẽ coi những vết sẹo như một sự hành xác hối lỗi vậy”
“ Hành xác ư? Vì Chúa, cô như môt người theo đạo. Cô có đi lễ bao giờ, và nếu có thì liệu có bao nhiêu vị thánh đòi hỏi sự hành xác?”
Kristen không trả lời. Nàng chỉ lạnh lùng yêu cầu “ Chúng ta đã nói xong chưa hả Eda?”
“ Rồi”
Eda tháo khóa chuỗi xích ở chân tường. Bà ta tháo xích để nàng leo cầu thang dễ dàng hơn. Thực tế, nàng cảm giác thật thê thảm. Thật không dễ dàng không được một vị lãnh chúa yêu thích, dù chỉ là trong một chừng mực nào đó.
“ Đi nào” Eda nói.
Bà ta tin Kristen sẽ đi theo mình. Nàng làm theo, chỉ bởi vì giành lấy tự do khi trong tay không có một chút vũ khí hay kế hoạch rõ ràng là ngu xuẩn. Tuy vậy, như trước đó, nàng không đi xa hơn cánh cửa của riêng mình, mặc dù Eda đã đi qua. Mặc dù lần này, nàng dừng lại một thoáng khi bước vào căn phòng của mình. Nó v ốn đã luôn trống trải thì giờ đây hoàn toàn trống rỗng.
Nàng cảm giác Eda lại ở sau lưng một lần nữa . “ Điều này nghĩa là sao?”
“ Đức ngài cho rằng cô không dùng căn phòng này nữa. Chiếc giường cô được tùy ý sử dụng là của ngài”
Nàng cười lớn” Thật ư? Vậy thì tôi thích sàn nhà cứng ngắc này hơn những gì anh ta offer”
“ ngài sẽ tức giận”
“ Bà nghĩ là tôi quan tâm ư?”
Eda rời đi để thong báo cho Royce về sở thích của Kristen. Kristen không di chuyển cho đến khi nàng nghe thấy tiếng ổ khóa chuyển động. Eda không thể quên được nhiệm vụ của mình, nàng có thể động vào những vũ khí trong phòng của anh, mặc dù nàng cũng chẳng chắc sẽ biết làm gì với chúng.
Kristen bước đến bờ tường và ngồi xuống chờ đợi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...