Vô cùng thê thảm…
Thẩm Tứ quay mặt đi, ko dám nhìn Đoàn công tử mà gia ôm trở về.
Liên tục mang nước đến đổi lấy chậu máu loãng, cố dằn xuống cảm giác buồn nôn do mùi máu tanh nồng gây nên, Thẩm Tứ nhanh chóng chạy ra ngoài.
Đại phu đứng ở mép giường cứ liên tục lắc đầu, thở dài: “Sao lại bỏng nhiều như vậy…..” Da của người bị thương đỏ loang lổ, khắp nơi đều đã nhanh chóng hình thành bọng nước. “Vết bỏng này đã thành bọng nước rồi, đối với người bị thương là đau đớn vô cùng, thậm chí gió thổi qua cũng đau nữa.”
“Hắn hôn mê bất tỉnh, đại phu ──” Phàn Chân Tường loạng choạng nắm lấy hai vai của đại phu, thần trí như đã bay đi đâu mất, hắn van xin: “Chữa cho hắn, cầu xin người hãy chữa cho hắn….”
Đại phu có vẻ rất khó xử, lần thứ hai ở mép giường liếc bệnh nhân thêm cái nữa, rồi trầm giọng mà nói: “Phàn gia, ko phải là ta ko muốn cứu, nhưng giờ chỉ có thể nhẫn tâm mà nghe theo thiên mệnh thôi…”
Rầm ──
Phàn Chân Tường lảo đảo mấy bước, tay nắm chặt thành quyền, chớp mắt, đánh「Rầm ─」 1 cái lên mặt bàn khiến ly tách trên đó nhất thời bay tứ tung vỡ ra thành từng mảnh, cái bàn cũng ko tránh khỏi mà nghiêng ngã theo.
Phàn Chân Tường mờ mịt nhìn đại phu, lẩm bẩm: “Nếu như hắn chết, ta sẽ hủy dược đường của ngươi.”
Hở!
Phàn gia điên rồi… Đại phu cả người run rẩy lắp ba lắp bắp, “Ngài… ngài….”
Thẩm Tứ vừa chạy đến cửa đã thấy trong phòng là 1 đống hỗn độn. Nó kêu lên: “Gia… Bình tĩnh chút”
“Àh,” gương mặt trung hậu thành thật cười khổ 1 cái, không khỏi tự giễu: “Bình tĩnh… Ngươi bảo ta bình tĩnh?” Dùng tay chỉ lên giường, hắn giận dữ rống lên. “Ngươi nhìn đi, có phải hắn giờ đang sống dở chết dở hay ko? Nếu ta ko buông tay, mà theo sát hắn, nếu ta ít kỷ 1 chút, hắn đã ko trở nên như vậy….”
Nhấc chân đá một cái ghế văng đến cạnh cửa 「Bốp!」tạo ra 1 tiếng vang thật lớn.
Thẩm Tứ sợ tới mức giật nảy mình, lập tức im ngay miệng chỉ dám nhìn mà thôi ── gia… đang bộc phát tức giận, tính tình thật ko hay ho chút nào. “Gia, ngài đừng vậy mà….. sẽ dọa… người đó.”
“Cút! Tất cả đều cút hết ── “
Phàn Chân Tường đứng yên tại chỗ mà hạ lệnh đuổi khách. Đợi trong phòng chỉ còn lại 1 người đang sống dỡ chết dỡ mới hướng ánh mắt u buồn nhìn kẻ có thể tắt thở bất cứ lúc nào kia. Lòng đầy giận dữ, sự hối hận cũng giống như sóng cuộn biển khơi mà ập đến. Thân hình to lớn thoáng chốc ko chịu đựng nổi mà lảo đảo.
Hắn oán giận bản thân mình yếu đuối. Cái gì mà người quân tử phải làm việc thiện đều chó chết cả!
Tự cho mình là người tốt, thì có tốt được ko….Cứ cho theo đuổi cậu là ngu xuẩn nên đã dừng lại. Này mới thật sự là chân chính ngu xuẩn.
“Thẩm Tứ ──” giận dữ rống lên.
“Gia… Có gì dặn dò?”
“Đi mời 1 vị đại phu khác đến.”
Thẩm Tứ đang canh chừng ngoài cửa, ko dám ko nghe theo, lập tức tuân mệnh mà chạy như bay đi.
Đoàn Ngọc phóng hỏa đốt tiệm dầu, Hoa gia ko thể nào ko nổi giận được. Dĩ nhiên muốn cậu chết ko được tử tế.
Vì bảo trụ cho Đoàn Ngọc một mạng, Trác Cẩm Văn trắng đêm ko ngủ, chạy đi thám thính tin tức. Ngay bên ngoài Cẩm Tiêm bố trang liền gặp được Phàn gia đang tiễn đại phu rời khỏi.
Mắt thấy sắc mặt Phàn gia thật nghiêm trọng, ra dấu bảo hắn vào trong.
“Là Hoa gia phái ngươi đến sao.”
Trác Cẩm Văn không chút giấu diếm, trước liền cảnh báo Phàn gia: “Là Hoa gia bảo ta đến xem Đoàn Ngọc đã chết chưa. Nếu chưa chết, Hoa gia nhất định ko bỏ qua.”
Phàn gia đã sớm đoán trước được kết quả. “Ngọc nhi gây ra việc thương tổn người khác. Ta cũng khó tránh được trách nhiệm. Hôm nay, nếu ta tiếp tục đi theo Ngọc nhi, thì đã ko xảy ra tai nạn vừa rồi.”
Lúc đó hắn thất vọng bỏ đi, nhưng ko thể nào lừa được mình mà thật tâm vứt bỏ Đoàn Ngọc. Cảm tình đã ăn sâu vào xương tủy rồi. Sau khi đến tiệm may, mới biết Đoàn Ngọc đã lấy đi trang phục, còn có xiêm y của Hoa gia nữa.
Vội vàng đuổi theo, chỉ tiếc là đã muộn 1 bước, Đoàn Ngọc đã làm ra việc ngu ngốc.”Tiệm dầu kia….”
“Hoàn toàn bị thiêu hủy. Hoa gia đang nổi trận lôi đình ở Trích Tinh lâu.”
Phàn gia bảo Trác Cẩm Văn vào bên trong, dắt hắn tới trước 1 cái giường khắc hoa lớn, vén lên màn che, nói: “Trác công tử, người đang nằm trên giường này là Đoàn Ngọc. Mạng của y nằm trong tay người. Trác công tử sẽ bẩm báo với Hoa gia ra sao?”
Hở!
Người đang nằm trên giường, gương mặt đã bị hủy….
Trác Cẩm Văn giật mình lảo đảo mấy bước, thấy đôi mắt u buồn của Phàn gia đầy van xin. Hắn quay mặt đi, nói: “Thỉnh Phàn gia chuẩn bị tang sự, che mắt thế gian. Về phần Đoàn Ngọc sống hay chết, thì mặc cho số phận vậy.”
Không dám ở lâu, Trác Cẩm Văn lập tức rời khỏi Cầm Tiêm bố trang. Ngẩng đầu lặng lẽ nhìn trời cao – Tất cả đầu bất đắc dĩ, vì tình yêu mà đả thương kẻ khác…….
***
Đêm khuya thanh vắng ──
Phàn Chân Tường vẫn còn canh giữ bên mép giường, dịu dàng vén tóc của thiên hạ lên, cẩn thận cắt bỏ phần đuôi bị cháy. Biết cậu thích chải chuốt, hắn sẽ giúp cậu trang điểm lại đôi chút. Tóc cắt rồi có thể mọc dài lại. Nhưng, nửa bên mặt bị hủy, ko thể khôi phục lại như xưa nửa rồi. “Ta sẽ ko ghét ngươi đâu. Thật đó…. Tin tưởng ta đi mà.”
Vô cùng yêu thương sợ làm đau cậu. Ko dám chạm vào miệng vết thương, chỉ dám cúi đầu định hôn lên đôi môi kia, bỗng nhiên nhớ đến, đại phu có nói qua ── miệng vết thương đau đến độ gió thổi qua cũng ko chịu nổi….
Hở, lòng như run lên, hắn thầm mắng mình là hồ đồ!
“Sau này ta sẽ cẩn thận, đừng trách ta làm đau ngươi.” Hắn cam đoan: “Tin tưởng ta, chỉ cần ngươi còn sống, ta sẽ không bao giờ ….. buông tay nữa. Bất kể ngươi chán ghét phủ nhận thế nào, bất kể, ngươi đẹp hay xấu, bất kể người khác có cần ngươi hay ko. Ta đều cần ngươi.”
Hắn vô tri vô giác mà mỉm cười. Tay nhẹ nhàng nâng lên mái tóc dài của cậu, cẩn thận cắt từng chút nhỏ, để vào khăn tay, bọc lại áp sát vào vị trí tim mình. Nhìn thật lâu dung nhan ko trọn vẹn, khẽ hỏi: “Ngươi có biết ta thương ngươi vì lẽ gì ko?”
Phàn Chân Tường ngây ngốc chờ cậu đáp lại, mãi cho đến khi nụ cười trên gương mặt hiền lành dần dần biến mất. Lòng cũng theo tiếng hô hấp đứt quãng mà chùng xuống, tim như ai bóp nghẹt, co rút đau đớn. Giờ này khắc này ── cuối cùng cũng đối mặt với sự thật ──
Ngay cả 1 câu cậu cũng ko nghe thấy…..
Thẩm Tứ cả ngày đều ngồi đợi ở bên ngoài, vùi mặt giữa 2 gối, vò đầu bứt tóc, ảo não ko thôi. Ngày mai tiểu thư xuất giá, mà giờ đây gia lại bị điên rồi…..
Thời gian nặng nề trôi qua, Thẩm Tứ nghiêng đầu lén nhìn vào trong, chỉ thấy thân ảnh của gia đang rất mệt mỏi và cô đơn. Thật giống như cái xác ko hồn mà….
Gia của nó sao lại trở nên như thế. Sắc mặt lo lắng của Thẩm Tứ dần dần chuyển sang âm trầm.
Đoàn công tử nhân cách xấu xa, lại dám làm ra chuyện giết người phóng hỏa. Người như thế vốn dĩ ko đáng để gia hao tâm tổn sức mà chăm sóc.
Lỡ như, Hoa gia cáo trạng với nha môn…. Gia ko phải là tự gánh lấy phiền toái hay sao.
Này còn phải nói!
Nó không thể trơ mắt ra mà nhìn gia ăn cơm tù. Ai có thể đảm bảo là gia có thể giấu Hoa gia cả đời….
Thẩm Tứ thực buồn bực vì ko còn cách nào. Nó cứ muốn khuyên gia đừng mất hồn như thế nữa. Hà cớ chi ko đem toàn bộ tình cảm đặt lên người của cô nương nào đó cho rồi đi.
Nó ko thể ko nhắc nhở: “Gia, trời sáng rồi, ngài nên về nhà đi.”
Phàn Chân Tường cứ luyến tiếc nhìn mãi thiên hạ. Lo lắng hết 1 đêm, ngoài toàn thân run rẩy thì cậu ko hề ko có động tĩnh gì cả.
Nghiêng tai, lắng nghe cậu phát ra tiếng rên rĩ rất nhỏ. Đại phu nói đây là phản ứng trong vô thức.
Biết rõ cậu ko nghe được, nhưng trước khi rời đi, Phàn Chân Tường vẫn dịu dàng nói nhỏ vào tai cậu: “Đoàn nhi, chờ ta trở lại, đợi hôn lễ của Vân nhi hoàn thành. Ta sẽ ko nấn ná mà lập tức về ngay.”
Gia còn ăn nói khùng điên. Người tử sắp chết có thể nghe thấy sao. Thẩm Tứ vội vàng đứng lên, chờ xem gia có dặn dò gì ko.
“Thẩm Tứ, ngươi ở lại xem chừng Đoàn nhi. Nếu hắn tỉnh lại thì lập tức đến Lục phủ báo cho ta biết ngay.”
“Vâng ạh. “ Thẩm Tứ cuối đầu, thật ko cam tâm mà trả lời.
Phàn Chân Tường vẫn cứ lưu luyến ko muốn rời đi. Quay đầu nhìn lại, ánh vào trong mắt chỉ có thân thể ko ngừng run rẩy kia. Rất sợ cậu sẽ đông động đậy nữa, sẽ ko còn thở nữa…..
“Chờ ta trở lại…” Phàn Chân Tường đứng 1 lúc lâu. Sau đó tự buộc mình phải rời đi.
Thẩm Tứ nhìn theo bóng dáng đang xa dần của gia mà ngầm cảm thấy ko đồng tình…..
Một đêm không ngủ, Thẩm Tứ biết chủ tử ít nhất cũng vài canh giờ nữa mới về đến bố trang vì thế đến ghế dài nơi phòng khách mà ngủ.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, nó ko nghe lời gia dặn dò, mặc kệ Đoàn công tử là sống hay chết nằm đó. Thậm chí nó còn hy vọng cậu ta mau mau tắt thở luôn đi, tránh cho gia gặp nhiều phiền toái.
Thẩm Tứ hai mắt mờ dần, che miệng ngáp, sau đó từ từ chìm vào trong mộng đẹp….
Mãi đến khi chiều tối, từ bên trong truyền ra tiếng rên nho nhỏ. Vẫn ko đánh thức được người đang ngủ say bên ngoài.
“Nước….Nước….” Tiếng nói yếu ớt mất hút vào trong không khí. Ý thức dần khôi phục lại, Đoàn Ngọc khó khăn mở ra mi mắt. Bỗng cảm nhận toàn thân nóng như lửa đốt “Đau… Đau quá…”
Như đang ở trong lò lửa, sự đau đớn xâm nhập vào thần kinh. Cậu khó khăn nghiêng người, tay hơi động đậy, dùng hết sức lực của cơ thể, cắn răng nhịn đau mà ngồi dậy. Cả người vướng vào nệm giường đau đớn ngã xuống. Thân thể cuộc tròn trên đất run rẩy ko thôi. Thật hận ko thể lập tức chết ngay đi.
Hở, chớp mắt 1 cái, cậu hít sâu 1 hơi, trong đầu nhất thời nhớ đến tiệm dầu đang bốc cháy. Trí nhớ tạm thời trở về nhưng cả người lại ko động đậy được.
Mắt dừng lại nơi chân, trên người đang khoát 1 chiếc áo mỏng làm bằng tơ tằm. thân thể chảy ra máu loãng nhuộm thành 1 màu đỏ tươi khiếp dảm. Chân dường như ko có cảm giác.
Giở tay áp vào nó, cậu sợ hãi hét lớn “Không ── “
Trong phòng vang lên tiếng hét trầm thấp như xé lụa. Miệng động đến viết thương cảm thấy đau. Mặt thấy đau, thân thấy đau, tay cũng thấy đau….
Đoàn Ngọc chậm rãi giơ tay lên, cậu sợ đến mức xém chút nữa là ngất đi. Da bị bỏng sưng đỏ, bàn tay như ko phải là của mình. Bất giác giơ tay chống người trên mặt đất, cậu cất giọng khàn khàn hét to.
“A ── tay của ta, chân của ta…… Cơ thể của ta… Mặt….Của ta… Mặt ── Hở!” Cảm thấy hoảng sợ, cậu lập tức hướng đến chiếc bàn gần đó. Mở ngăn kéo tủ 「Loảng xoảng──」
Một cái hộp gỗ khắc hoa rơi xuống đất. Nắp hộp bật ra 1 chiếc gương đồng. Đoàn Ngọc cúi đầu nhìn vào mặt gương ── cậu như nhìn thấy quỷ mà hét lên ──
“Không ── không ── không…” Mạnh mẽ lắc đầu, đâu ko phải cậu, ko phải….
Đôi mắt ướt nước nhìn 4 phía đều là lửa đỏ thêu đốt thân thể đau đớn. Cậu cố lê thân thể đến cạnh cửa, miệng lẩm bẩm: “Tại sao ko chết…. tại sao không chết… Không chết…”
Dùng cả 2 tay để chống đỡ thân thể đứng lên, vịn vào bờ tường, khó khăn lắm mới đứng thẳng. Cậu phải rời khỏi người này. Ko thể ở lại để làm trò cười cho người ta.
Mỗi bước đi đều là đau thấu tâm can. Vết thương trên mặt sưng đỏ mà chảy máu, nhưng cậu ko có lấy 1 chút dũng khí để lau đi.
Không nên còn sống, không nên còn sống…..Trong đầu chỉ còn lại duy nhất suy nghĩ này. Đoàn Ngọc kéo chậm chạp lê bước, toàn thân ngã nghiêng như sắp đổ đến nơi mà đi về phía cầu thang. Chân trái vẫn cứ bước như thói quen nhưng ko còn chút sức lực nào để chống đỡ sức nặng của cơ thể. Cậu lập tức té xuống cầu thang, cả người lăn vài vòng sau đó đập vào mặt tường. 「Bộp…..」Cậu quỳ rạp trên mặt đất ko hề động đậy.
Hở!
Thẩm Tứ nhất thời bừng tỉnh, vội vàng nhảy dựng lên, bỗng thấy trên mặt đất loang loáng vài vệt máu…..”Áh!” Nó lập tức chạy ngay vào trong. Ko thấy Đoàn công tử, người đâu rồi?
Bỗng nhiên, chưa kịp phản ứng, Thẩm Tứ quay đầu lại, hai chân dậm「Bịch bịch bịch bịch──」 mà chạy xuống cầu thang. Cả người bỗng bị thứ gì đó ở dưới cầu thang dọa cho hoảng sợ mà hét lên. “Quỷ quỷ quỷ… Quỷ…”
Đoàn Ngọc tóc tai rối bù, cả người bê bếch máu lê bước ra cửa.
“Ta đáng chết… ko thể sống được…. đáng chết” Cố chịu đựng sự đau đớn trên cơ thể. Cậu dù chết cũng ko muốn ở chỗ này. Để cho người ta thấy bộ dạng xấu xí này.
Thẩm Tứ hoảng hồn trấn định, nhưng vẫn ko cất tiếng gọi Đoàn công tử.
Hở!
Bỗng nhiên, nó nhớ đến chuyện trọng yếu, Đoàn công tử sẽ hại gia tiêu tan sản nghiệp, mất đi cuộc sống bình yên thường ngày…..
Gia nên tỉnh táo lại. Nhìn thử xem Đoàn công tử giờ đây 1 nữa người thật giống quỷ, sao xứng với gia được.
Sắc mặt trầm xuống, Thẩm Tứ không chút do dự chạy qua người Đoàn công tử, ngay lập tức mở ra cửa lớn của bố trang, tàn nhẫn nói: “Là ngươi đáng chết, sao xứng với chủ tử của ta, mau cút!” Đau dài ko bằng đau ngắn, nó ko thể trơ mắt ra nhìn chủ mình ngu ngốc cả đời.
Đoàn Ngọc thật vất vả mới đến được cạnh cửa. Hai tay nắm chặt lấy cánh cửa. Cắn răng lê bước ra ngoài, ngực đau đến thở ko nổi. Sự đau đớn như đang thiệu đốt cậu. Hiện tại mở miệng nói chuyện cũng đầy khó khăn.
Cậu quay đầu lại, đôi mắt đầy hận đời mà nhìn trừng trừng ──
“Ta sẽ đi, không cần ngươi đuổi.”
Sau đó quay mặt, chậm chạp lê lếch từng bước. Lệ nóng tràn mi theo gió bay tán loạn. Nhớ đến ai là người cứu cậu trở về. Ai là người làm cậu phải chịu thêm 1 lần nữa cảm giác đau lòng. Là ai….
Cố gạt bỏ đáp án đã rất rõ ràng trong lòng. Mắt mờ mịt ko thấy rõ phía trước. Cố gắng lê lếch từng bước nặng nề. Lúc này cậu muốn đến 1 nơi ──
Như ko hề thấy người khác đang lướt qua bên đường. Bỗng bừng tỉnh khi nghe xung quanh mình cất lên tiếng hét chói tai. Cậu cố duy trì chút kiêu ngạo cuối cùng. Thà chết chứ ko nguyện lây lất tấm thân tàn này với hậu thế.
Ko biết đã qua bao lâu, Đoàn Ngọc kéo dài hơi thở cuối cùng của kiếp người ──
Ánh trăng mờ ảo chiếu lên 1 thân ảnh trăng trắng bên bờ sông. Chầm chậm nhắm lại 2 mắt đẫm lệ, ko chút do dự mà nhảy vào dòng sông lạnh như băng, trôi theo dòng nước đang chảy xiết, như rột rửa đi thân thể đầy dơ bẩn và đau xót.
“Áh ── có người nhảy sông rồi!”
Một tiếng hét chói tai ngay lập tức vang lên từ đám người gần đó. Bọn họ tụm năm tụm ba đều chạy về mặt sông. Nhưng đã ko còn thấy được chút tăm hơi nào của người vừa nhảy xuống nữa rồi.
———–
「Loảng xoảng!」 Phàn Chân Tường trợt tay, chén rượu rơi xuống, vỡ vụn dưới đất.
Hắn giật mình. Trong nháy mắt, tim bỗng như bị ai đó bóp nát, lòng cũng trở nên vô cùng nặng nề….
“Đại ca, sao thế?”
Tân lang như cười như ko vỗ vỗ vai của Phàn đại ca, nhất thời gọi về thần trí của hắn.
Phàn Chân Tường cúi đầu nhìn những mảnh vụn trên mặt đất. Là điềm xấu bỗng nhiên kéo đến, “Đoàn nhi…” Hắn lập tức đứng dậy cáo từ: “Ta về trước vậy.”
Tâm hoảng ý loạn, có trời mới biết là hắn hiện tại ko còn chút sức lực nào để chống đỡ cơ thể. Mặc kệ em rể đang ngà ngà say bên cạnh, hắn khôi phục lại vẻ “Khỏe mạnh” nghe y nói là cưới được Vân Nhi thật quá tốt rồi.
Còn hắn, giờ khắc này lòng bất an vô cùng. Có cảm giác mất mát….
Phàn Chân Tường mang theo dự cảm ko may về lại bố trang. Vừa bước vào cửa đã thấy Thẩm Tứ đang lau sàn. Đôi mày rậm nhất thời nhăn lại, hơi bực mình. “Tại sao ngươi ko ở trên lầu chăm sóc cho Đoàn nhi?”
“…” Thẩm Tứ ngẩng đầu lên, tay nắm chặt khăn lau, lòng hoảng sợ ko biết nên trả lời như thế nào!
Phàn Chân Tường nhìn thoáng qua thùng nước. Lòng đầy lo lắng, giữ làn nước dơ bẩn đó có một màu hồng hồng…..
Hả! “Ko phải là Hoa gia đã đến…” Ý thức được có chuyện bất ổn, hắn lập tức lao lên lầu –
Phàn Chân Tường ngây người…
“Người đâu?”
Đệm giường còn lưu lại vết máu đã khô. Trong phòng đã được dọn dẹp qua. Sàn nhà ẩm ướt. Lòng buốt giá….
“Thẩm ── Tứ ── “
Phàn Chân Tường bỗng hét lên, đợi Thẩm Tứ xuất hiện ở cửa. Nó dường như rất sợ hãi ko dám bước vào trong. “Ngươi đang làm gì? Hoa gia đã đến đây àh? Đoàn Nhi đâu? Người đâu?”
Tim của Thẩm Tứ đập phìn phịch, nhất thời quỳ rạp trên mặt đất, cắn răng thật lại toàn bộ chuyện ko may kia. “Gia, ngài đánh chết con đi, Đoàn công tử đã tỉnh lại, bị con đuổi đi rồi.”
Rầm!
Phàn Chân Tường nghe xong, như bị sét đánh trúng, lòng hoảng sợ ko thôi.
Một cơn bão giận dữ trước giờ chưa từng có quét đến. Giây tiếp theo, Thẩm Tứ đã bị hắn nhắc lến, quăng vào tường nghe 「Binh!」 một cái.
Gương mặt thành thật ôn hòa nhất thời biến đổi. Toàn thân giận dữ đều tập trung ở bàn tay đang nắm chặt lấy cổ áo của Thẩm Tứ. Hắn đang cố kiềm nén để mình ko bị xúc động mà bóp chết nó.
“Tại sao đuổi hắn đi, nói!” Ngữ khí mạnh mẽ đầy lạnh lùng ko mang theo chút tình cảm nào như liên tục gây áp lực như muốn giết người.
Thẩm Tứ bị nắm đến thở ko nổi, ngũ quan nhăn nhúm rất khó coi, cứ “ah ah….” Mà nói ko thành câu.
Phàn Chân Tường gần như đánh mất lý trí mà túm lấy nó. Mắt lộ ra gân máu đỏ tươi mà nghiến răng nghiến lợi, so với thường ngày như hai người khác nhau.
“Con….con…..” Thẩm Tứ cố thở sâu, răng va vào nhau: “Con…là vì…tốt…. cho gia.”
Lời vừa nói xong, Phàn Chân Tường cũng từ từ ý thức lại được mà buông tay. Mặc kệ thân hình của Thẩm Tứ như ko xương mà trượt dài xuống tường, giọng khàn khàn ra lệnh: “Nói tiếp!”
Thẩm Tứ vỗ vỗ ngực, hít thở, tiếp tục nói nguyên nhân: “Con thấy ko đáng để gia làm như vậy….Khụ khụ…. Đoàn công tử ko đáng để gia gánh lấy phiền toái. Hoa gia ko phải dễ chọc vào….”
Phàn Chân Tường mặt không chút thay đổi hỏi: “Ngươi cho là ta dễ chọc? Nên đuổi hắn đi….Ngươi cho là ta ko có khả năng bảo vệ người mình thích?” Hắn thật quá hiền lành…..Hiền đến nỗi tạo cho người khác cảm giác yếu đuối. Có thật là chẳng làm nên chuyện gì ko?
“Hắn bị thương nặng như thế…. Ngươi nghĩ là ta thương hại hắn? Hay cho rằng ta vì hắn mà điên rồi phải ko? Ngươi nghĩ là ta sẽ vì hắn mà ăn cơm tù, thậm chí tán gia bại sản vì bồi thường phải ko?”
Thẩm Tứ ko biết làm sao ngoài gật nhẹ đầu, buồn bã nói: “Là đúng như thế….”
Giận dữ.
Tràn đầy trong lòng, nghiến răng nghiến lợi vì giận dữ!
Nhanh chóng nắm chặt tay, vẫn ko thể khống chế được cảm xúc. Hắn ai oán mà kết tội: “Đến tột cùng là ai mù quáng… “Các người chỉ biết hắn giết người phóng hỏa, chỉ nhìn thấy hắn ko quan tâm đến ta. Lúc xảy ra chuyện liền nhẫn tâm đuổi hắn đi, nói là thay ta lo liệu chuyện phiền phức….”
“Cứ nhất định cho mình là đúng….Tại sao ko hề nghĩ đến suy nghĩ của ta? Ta luôn quan tâm hắn. Hôm nay, hắn làm sai là do mù quáng, mà ngươi cũng bất trung bất nghĩa lại vô tình!”
Quay mặt đi, Phàn Chân Tường không thèm nhìn thêm gã giúp việc đã lâu năm của mình thêm lần nào nữa. Hắn muốn tìm Đoàn nhi trở về.
Chạy ra khỏi tiệm vải, Phàn Chân Tường liền hỏi ngay người mình vừa gặp trên đường xem có thấy một người bị thương hay ko. Lòng tràn đầy hy vọng là sẽ dễ dàng tìm về được thiên hạ. Cậu ta bị thương nặng như thế kia mà, chắc là ko đi xa được đâu. Cũng có thể là ko còn sức lực gắng gượng được nữa mà ngất xỉu bên lề đường. Thậm chí, ko chừng còn gặp được người tốt bụng mang đến chỗ đại phu rồi….
Nhưng, sự thật lại vô cùng tàn khốc đối với hắn. Khi hắn hỏi đến người bị thương cần tìm thì ai nấy đều vô tình nói ko biết. Mọi người chẳng hề gặp qua người nữa người nữa quỷ nào cả.
Cứ tìm mãi, hắn cuối cùng cũng thấy một đám đông đang tụ tập náo nhiệt bên bờ sông, trong đó thậm chí còn có vài viên quan sai. Khi hắn tiến đến để hỏi xem nguyên nhân nào khiến nhiều người tụ tập như thế, thì biết được người có hình dung giống như hắn cần tìm tự trầm. Phàn Chân Tường nhất thời chấn động.
Toàn bộ hy vọng trong lòng đều tiêu tan. Nhìn mặt nước loang loáng trước mặt mà ở chân cầu thất thần cho đến tận bình minh. Hắn đang nếm trải tư vị nát tan cõi lòng….
Lặng lẽ thương 1 người, đánh đổi tự do cho cậu. Thật cẩn thận giữ khoảng cách nhất định mà đối xử. Hy vọng hão huyền là sẽ có 1 ngày cậu chấp nhận hắn. Nhưng, kết quả của toàn bộ tình ý kia đã trôi theo dòng nước….
Gần nhất chỉ còn giữ lại tóc của cậu, trên đó hãy còn dính bẩn. Quấn chặt lấy tay mình, trong đầu cứ ko ngừng nhớ đến người đã bị hủy nửa gương mặt. Người mà hắn nhất mực yêu thương, cuối cùng cũng ko chịu buông tay mà hủy hoại chính bản thân mình….
Chung tình mù quáng đến cùng cực. Cậu trước sau vẫn ko yêu hắn. Mà hắn cũng chỉ yêu duy nhất mình cậu…..
***
Ba ngày sau ──
Phàn Chân Tường tổ chức tang sự cho Đoàn Ngọc như để chôn đi sự chiếm hữu sai lầm kia. Đồng thời cũng chôn đi tình cảm của chính mình. Tình yêu của hắn cũng đã theo cậu xuống tận huyệt sâu rồi.
Từ đó về sau, trên gương mặt ôn hoà, hiền hậu, thành thật của Phàn Chân Tường đã không còn có thể cười tươi được nữa. Hắn như cái xác ko hồn mà sống. Tự bản thân trải nghiệm sự cô đơn giữa đêm dài mênh mang trong một căn phòng vắng lặng. Đôi mắt ôn nhu cứ nhìn đăm đăm như xuyên qua bức tranh trên tường mà tìm kiếm phần hồn thất lạc của mình….. (Hix hix, bạn Hữu chịu ko nổi, khăn giấy, khăn giấy, hix hix)
***
Chẳng biết đã bao lâu, Đoàn Ngọc bắt đầu mơ màng tỉnh lại, ý thức xen lẫn ảo ảnh cùng hiện tại gần bên. Thân thể giống như đang ở trong lò lửa, nhưng có lúc lại lạnh như băng. Cậu cũng ko còn chút sức lực nào mà chống lại nữa, cứ mặc cho người khác lặng lẽ đút thức ăn cho….
“Ngươi là của ta nha, ta ko muốn vứt bỏ đâu ….. Phụ thân hung dữ quá hà, ca ca ngoan ngoan chút xíu nha…..Đừng có la bậy bạ lên để phụ thân biết được…. Ưhm, nhỏ nhỏ tiếng thôi….”
Cô ngốc cúi đầu, cái miệng nho nhỏ hồng hồng cứ nói năng loạn xạ lên. Đôi mắt to tròn hết nhìn trái lại nhìn phải của cậu. Lén ra ngoài trộm rơm về, xác định là người cha hung dữ kia vẫn còn đi bán cá chưa về nhà.
Lần thứ hai cô bé bò lại gần cậu mà ngủ. Là nó đã nhặt được cậu ở bờ sông rồi mang về. Cậu dơ bẩn quá, còn chảy nhiều máu lắm. “Chắc đau lắm nha….”
Cô bé giở ống tay áo ra nhìn nhìn. Trên đó vẫn còn dính nhiều máu đã đen lại, thật giống như trên mặt và thân thể của ca ca này.
Bé thật lo lắng nên cứ canh chừng cho cậu ngủ. Sao chẳng thấy cậu đứng dậy nói chuyện cùng mình. “Phụ thân có thể nói…” Nhưng bé ko thích nghe phụ thân nói chuyện, dữ lắm….
Ngốc nghếch mà chơi đùa ngón tay, cúi người giấu trong đống rơm vài cái vỏ sò cùng mấy mảnh đồng nát. Đợi chơi chán, bé mới chui vào trong chăn, lặng im trông chừng người bạn mà bé đã mang về. Cái miệng nhỏ nhắn cứ ko ngừng nói về chuyện vĩ đại: “Ca tỉnh lại nói chuyện với ta đi.”
Người nằm kế bên ko nói chuyện với bé. Còn phụ thân chỉ biết đánh,… biết mắng.
Bé cũng ko biết nữa, phụ thân hung dữ lắm….
Bàn tay nhỏ bé cứ ko ngừng run rẩy nắm chặt lấy người đang ngủ, liên tục truyền hơi ấm, lòng có chút hy vọng xa xăm ──
Nói chuyện cùng bé, đừng như nương ngủ rồi ko tỉnh lại nữa.
“Con ngốc ── “
Nam nhân say rượu vui vẻ trở về, ko nhìn thấy bóng dáng của con gái mình trong căn nhà đơn sơ đâu cả “Con ranh chết tiệt…. lại chạy lung tung, lão tử không đánh gãy chân mày là ko được mà.”
「Bộp!」Nam nhân dằn mạnh bình rượu lên bàn, lấy giọng rống lên. “Con ngốc đâu rồi, còn ko mau ra đây cho lão tử.”
Một chân đạp văng đi ghế dài, nam nhân say bắt đầu phát tác bực bội. Vợ mất sớm, con gái duy nhất lại ngu si….
Thật con mẹ nó, số của lão tử thật quá xui xẻo mà, thật là xúi quẩy đến cùng cực mới sinh ra được đứa con bị thiểu năng.
Lòng nổi giận đùng đùng vì đánh bạc thua vài ván, vì cuộc sống ko kiện toàn như ý. Nghiến răng ken két, nguyền rủa ông trời sao đối với gã đầy bất công ──
Một nghèo hai thua trắng tay, tài vận ko phát nổi…. Cuộc sống chỉ dựa vào việc bán cá mưu sinh. Gần nhất cũng chỉ có thể ăn cháo cầm hơi. Bán được chút lời đều dùng để mua gạo, mua rau và mấy bình rượu hết cả. Ko tiền ko bạc, đành phải bảo đứa ngốc kia tùy tiện làm vài món để nhắm rượu.
Ở thôn nhỏ này, người nào người nấy đều nghèo khổ như nhau. Đã thế, gã còn bị cười nhạo sau lưng. Chê bai nữ nhân đã nuôi được 14 tuổi đầu vẫn hãy còn ngu ngốc như đứa bé 3 tuổi.
“Thật con mẹ nó! Lão tử kiếp trước đã tạo nghiệt gì, đến kiếp này mới sinh ra 1 đứa ngu khiến người ta chê cười,…. Hừ!”
Cứ thuận miệng mà chửi, nam nhân say khướt ngã xuống, nằm dài trên ghế, vừa đặt mông xuống đã ngủ mất. Đầu óc lộn xộn cũng quên luôn con gái ngốc của mình đâu mất rồi.
Đêm khuya.
Tiếng hét thê lương chói tai phá đi sự yên tĩnh của màn đêm. Kèm theo đó là vài tiếng van xin “Đừng mà”. Thanh âm cứ như thế mà chạy vào đầu người khác, lập đi lập lại, quấy nhiễu, khóc thương,…. Chẳng biết bao giờ mới dứt.
————-
Mày liễu nhăn lại, khóe miệng hơi động khiến nửa bên mặt bị hủy cảm thấy đau đớn vô cùng. Đoàn Ngọc chầm chậm mở mắt ra, xung quanh tối đen, ko biết là thực hay ảo. Trong đầu hãy còn nhớ một hình dáng mơ hồ nào đó. Bên tai lúc thì lặng im, lúc lại nghe được giọng nữ trong trẻo, lần nào cũng như lần nấy….
“Ngươi tỉnh dậy nói chuyện với ta đi nha….”
Tỉnh dậy….Hả ──
Đoàn Ngọc nhất thời ngạc nhiên vô cùng. Bỗng nhiên ── chuyện xưa như lướt qua trong đầu, phóng hỏa, nhảy sông….sau đó….
Đôi mắt màu đồng đầy hoảng sợ mở lớn hết cỡ. Tay run run chầm chậm sờ sờ quanh mình, cảm nhận được dưới thân chỉ có rơm rạ, trên người còn có 1 cái chăn bông. Tay lại chuyển đến trên người, cảm thấy hình như đang mặc vải thô. Sau đó dần dần sờ đến gương mặt, chạm vào vết thương đã đóng mày mấp mô. Chớp mắt 1 cái che miệng lại, ngăn đi tiếng hét vì hoảng sợ….
Hốc mắt nóng lên, hô hấp nhất thời ngưng lại. Lòng đầy đau xót, cậu nghĩ mãi cũng ko ra, mạng sống rẻ mạc của mình sao mãi vẫn chưa chết được….
Là ai nhiều chuyện đã cứu cậu!
Gấp gáp thở, một cơn giận dữ trong nháy mắt xông lên đến đầu. Cậu ko ngừng nguyền rủa người đã cứu mình ── cả nhà của mi sẽ chết ko được tử tế….
Miễn cưỡng động đậy thân hình đang đau âm ỷ. Toàn thân lạnh run rẩy, cảm nhận được ko khí đang vô cùng ẩm ướt xung quanh. Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng 「lịch bịch」giống như người đang cẩn thận bước đi. Đoàn Ngọc hoảng hồn, hai tay tùy tiện hốt đầy rơm rạ, mà ko kịp nghĩ là nó chẳng có tác dụng gì trong việc tấn công đối phương cả.
Nín thở bất động chờ đợi. Cậu ko dám hành động thiếu suy nghĩ.
Trong bóng đêm dường như truyền đến âm thanh lách ca lách cách. Một vật cứng bỗng nhiên đập vào ngực “…..” Đoàn Ngọc há miệng trợn mắt, đau tưởng chừng thấu tận tâm can, nhưng miệng vẫn cắn chặt lại ko dám kêu lên tiếng nào.
Bé ngốc ôm cậu, nước mắt nước mũi cứ nhiễu nhão mà kêu: “Phụ thân xấu lắm….”
Mẹ nó, nữ nhân chết tiệt áp lên miệng viết thương của cậu, Đoàn Ngọc thô bạo bảo cô bé: “Cút!” Đồng thời dùng hết sức lực mà đẩy sức nặng trên người mình ra.
「Bịch ─」
Bé ngốc bị ngã ra ngoài đống rơm, tay xoa xoa thái dương, kêu lên: “Đau…” Xong lại bò về phía người tưởng chừng đang ngủ kia. Lúc này mới giật mình phát hiện, người đã tỉnh lại rồi.
Từng hơi thở buốt giả phả vào mặt bé, chớp chớp đôi mắt to tròn nhưng chẳng thấy được thứ gì rõ ràng cả. Tay liền sờ đông rồi lại sờ tây, bỗng tai nghe được tiếng hỏi.
“Cô muốn làm gì đó?”
Đoàn Ngọc lập tức nắm lấy hai bàn tay ko yên phận của cô bé. Mắt hơi nheo lại suy nghĩ, mặt trầm xuống ẩn đầy sát khí. Muốn bóp chết cô ta….
Bé ngốc vẫn chẳng biết gì mà ngây ngô cười. Khóe miệng cong lên đầy ngọt ngào, tay cũng quên luôn đau đớn đã quên thủ hội đau, cứ nhất thiết cọ cọ vào lòng ngực của người trước mặt, lẩm bẩm: “Muốn nói chuyện cùng ta, muốn chơi cùng ta, đừng hung dữ với ta….”
Đoàn Ngọc bỗng sững sốt trong giây lát, lại nghe cô bé sợ hãi nói nhỏ: “nói chuyện nhỏ thật nhỏ nha, đừng để phụ thân nghe được.”
Chưa kịp hiểu hết những lời đó thì đã cảm nhận được bé đang run rẩy trong lòng mình. Cả người nhanh chóng dính lên thân của kẻ khác mà ko biết xấu hổ gì cả.
Một nữ tử bình thường sẽ ko nửa đêm mà ôm nam nhân xa lạ. Chưa nói đến nam nhân này lại có gương mặt thật đáng sợ.
Hai tay của Đoàn Ngọc lặng lẽ dời đến cổ của cô ta. Bỗng chốc trong đầu hiện lên 1 suy nghĩ ── muốn giết người…..Rồi sẽ ko còn ai biết là cậu vẫn còn sống, sẽ ko còn ai coi chuyện kia là 1 trò cười ghê tởm. Cậu ko muốn kéo dài hơi tàn, cậu càng ko tin mình ko thể chết được. Nhưng trước hết phải giết cô ta làm lót đường ah….
Miệng cong lên nụ cười tàn nhẫn, gương mặt co rút vặn vẹo đau đớn. Cậu từ từ tăng thêm sức xiết chặt hai tay lại…..
Bé ngốc ngẩng gương mặt trắng bệch lên, từ từ cảm thấy khó thở, tay đang nắm chặt áo cũng từ từ ko còn sức lực. Bỗng nhiên đôi mắt màu đồng lại ko biết vì sao mà ngập nước, há miệng mà thở gấp gáp, đến nói vài chữ cũng khó khăn.
Hoảng sợ, một đôi tay bé nhỏ ở trên người cậu mà quơ quàu lung tung, đôi mắt to tròn cũng đang ngập tràn hơi nước. Vừa rồi thật dữ dằn giống phụ thân ah.
Càng gần sát bên, người ta lại càng giẫy giụa. Mũi ngửi được mùi rượu, Đoàn Ngọc bỗng nhăn mày, ngửi kỹ lại thấy hơi thở của cô bé này ko có mùi rượu. Da thịt ấm áp va chạm vào nhau, đầu cậu nhất thời chấn động ──
Buông nhẹ tay, ngạc nhiên khi thấy quần áo của cô bé xốc xếch, đang muốn làm gì với cậu?!
“Đừng mà….” Bé ngốc đánh lên ngực cậu, ko ngừng lắc đầu mà kêu lên: “Đừng mà…. Đừng mà….”
Âm thanh vô vùng quen thuộc chạy vào tai, tựa như bóng đêm kia đang đè nặng lòng người. Sắc mặt của Đoàn Ngọc càng thêm trầm xuống, tạm thời dằn xuống sát khí. Rất muốn biết rõ, cô ta là ai?
Đây là nơi nào?
Mà tại sao cậu lại lo chết….
***
Lại thêm 1 đêm ko ngủ, Phàn Chân Tường chậm chậm bước đến bên cửa sổ. Đẩy cửa ra, một cơn gió lạnh ùa ngay vào phòng, hắn vẫn bất động đứng bên cửa sổ. Chăm chú nhìn bên ngoài phòng, một chút tuyết đầu đông bắt đầu nhẹ nhàng rơi xuống.
Nhớ nhung vẫn chưa bao giờ giảm bớt theo thời gian. Ngày qua ngày càng đong đầy thêm nỗi nhớ tương tư. Vẫn cứ nhất quyết, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, hắn đã ko tiếc gì phái người tìm kiếm xung quanh. Bất kể là nghe nói ở đâu có người ko trọn vẹn do bị bỏng vì lửa, bất lể đường xá xa xôi, đều ko ngăn được hắn đến nơi chứng thực. Cho dù mọi người nói hắn bị điên rồi đều ko sao cả.
Mà hắn cũng đã sớm điên rồi, ko phải sao….
Hồng Tụ mang đồ ăn sáng vào phòng, ở sau lưng hắn mà gọi: “Gia, dùng bữa.”
“Ra ngoài.”
Mệnh lệnh trầm trầm truyền đến. Hồng Tụ buồn bã cúi đầu đáp lại: “Vâng ạh.” Nàng lập tức bước ra khỏi phòng.
Không dám ở lâu, sợ gia không đợi nói thêm tiếng thứ hai đã tống nàng ra ngoài.
Cũng không dám quay đầu lại, càng sợ gia bảo nàng thu dọn hành lý mà cút về với gia đình.
“Lạnh quá…” Hồng Tụ xoa xoa hai tay, nhưng ko đuổi được từng trận rét run người. Tháng ngày này, bọn người làm trong nhà đều cảm thấy khổ sở. Gia ko còn bình dị gần gũi. Điên rồi….
Bước qua cổng vòm có hoa rủ xuống, mới dám quây đầu lại. Đôi mắt cứ dán vào thân ãnh cao lớn đang đứng bên cửa sổ. Giờ này khắc này nàng đã hối hận về việc làm lúc trước ──
Ko nên chê ỏng chê eo người ta. Gia thương ai cùng bọn họ có liên quan gì đâu.
Quý quản sự dẫn theo Liễu Thanh, mang theo một số lượng bạc khá lớn, theo lời của gia dặn mà xử lý việc buôn bán bên ngoài. Trên đường về, xe ngựa dừng lại ở ngã tư đường náo nhiệt. Quý quản sự nhảy xuống, mở cửa xe cho gia, hỏi: “Gia, ngài muốn xuống chỗ này àh. Sao ko để chúng tôi đưa ngài về?”
“Không cần, tự ta về một mình cũng được.”
Phàn Chân Tường bung tán ô bằng giấy dầu trong tay, nhìn ko khí nơi ngã tư đường đang rộn ràng chuẩn bị tết đến, liền hỏi: “Qua vài ngày nữa là lễ trừ tịch (tức là đêm 30 tết đó mà) ngươi và Liễu Thanh có về nhà ko?”
Hắn đem 1 phần tám sản nghiệp cho Quý quản sự để thành gia lễ (~ lập gia đình)
Vì Quý quản sự đã theo hắn nhiều năm, trung thành và tận tâm, giúp đỡ hắn thật đắc lực. Hắn đương nhiên rất vui lòng tặng cho y hậu lễ như thế. Chúc cho y và Liễu Thanh luôn có cuộc sống bình an hạnh phúc ko sầu ko lo.
Gương mặt thành thật ko chút thay đổi, nhìn hai người bọn họ mà hâm mộ. Liễu Thanh tình nguyện sống cuộc sống bình thường, dứt khoát đi theo Quý quản sự, tương lai chắc chắn sẽ trở thành hiền thê của hắn. Lúc trước, hai người bọn họ vẫn còn bận tâm vì chuyện của hắn mà vẫn chần chừ chưa chịu dọn ra ở riêng.
“Gia, đến tết, ta cùng Liễu Thanh nhất định sẽ về nha cho thêm phần đông vui.” Gia đối xử với y cũng ko tệ. Làm người nên uống nước nhớ nguồn. Y có được ngày hôm nay là do gia luôn đối đãi rất tốt, xem hắn như người trong nhà mà chiếu cố.
Đáng tiếc… Gia đã mất hết hy vọng. Đến nay vẫn chưa thể quên được Đoàn công tử. Mọi người đều thấy rất rõ đôi mắt của gia luôn chứa đựng sự buồn bã. Ai cũng ko dám trước mặt gia nhắc lại chuyện này.
“Ngươi dẫn Liễu Thanh đi đi. Ta có việc cần đến Lục gia 1 chuyến.”
Quý quản sự rất muốn khuyên gia nên thả lòng đừng tìm tung tích của Đoàn công tử nữa. Người đã chết rồi, gia chính là ko dám đối mặt với sự thật. Y ko khói cúi đầu thở dài nói: “Gia, ngài đi thong thả.”
Phàn Chân Tường dần dần rời đi. Sau lưng hắn, xe ngựa cũng bắt đầu xa dần. Còn hắn cứ chầm chậm mà bước lên cầu, mắt buồn thương nhìn dòng nước đang bắt đầu đóng băng. Ngực cũng từ từ nóng lên, nhớ nhung, tưởng niệm cứ theo gió mà phiêu tán, bay về một nơi vô định ở phương xa nào đó. ──
***
Người bị đè nặng cả đêm, Đoàn Ngọc trợn trừng mắt cho đến hừng đông, mới nhìn rõ nơi mình đang ở là một phòng chứa củi tồi tàn.
Xung quanh đều là rơm rạ, phủ trên người cậu là 1 cái chăn bông rách nát. Còn có thêm 1 nữ nhân đang ngủ yên như chết đè nặng lên thân nữa. Cô ta mềm mại nhưng lại hơi thối….
Nhăn mày lại, cậu lắc lắc nữ nhân. Một lúc sau thấy cô bé hãy còn ngái ngủ mà dụi mắt ngồi dậy. Cả người ngây ngốc mà cười với mình.
Từng đợt gió lạnh thổi vào, như xua đi lo lắng trong lòng.
“Cô là ai?” Sắc mặt của Đoàn Ngọc càng lạnh lùng hơn, mắt liếc về phía bả vai trắng bệch lộ ra sau manh áo rách, vẫn còn lưu lại 1 dấu cắn màu đỏ.
Biết ngay nó là gì, mặt Đoàn Ngọc như đóng thêm 1 tầng băng mỏng. Ước chừng cô bé mới khoảng 13, 14 tuổi là cùng. Nhỏ vậy mà có gia đình rồi sao?” Đưa tay sửa lại quần áo cho bé, mắt dời xuống cổ, thấy rõ ràng vết bầm của 5 ngón tay. Ý định tàn nhẫn trong đầu lại trỗi dậy. Vẫn rất muốn bóp chết cô bé….
“Còn không mau nói cô là ai. Đây là chỗ nào, là ai cứu ta?”
Thân thể đau âm ỷ, nữ nhân chết tiệt này ép cậu thật khó chịu, ngay cả 1 chút tự ý thức cũng ko có. Đoàn Ngọc cắn răng để ko phải rống lên, lo lắng sẽ khiến người ngoài đến xem bộ dáng thừa sống thiếu chết của cậu bây giờ rồi lấy đó mà đùa bỡn.
Người mới tỉnh lại đã nói với bé thật nhiều. Bé ngốc cười hì hì, cuối cùng cũng có bạn chơi cùng. Thoáng chốc, bé liền trả lời: “Phụ thân gọi ta là con ngốc……” Bé cúi đầu, theo thói quen mà chơi với ngón tay mình. Cất tiếng thật nhỏ mà nói ra sự hờn giận: “Phụ thân dữ lắm, sẽ đánh ta….”
Bỗng nhiên, bé cuống quít rời khỏi người bạn, khẩn trương quýnh quán nói: “Đừng cho phụ thân biết nha. Đi nấu cơm, nếu ko phụ thân sẽ đánh.”
Đoàn Ngọc ngạc nhiên nghe cô bé trả lời chẳng ăn nhập gì với nhau. Mắt thấy bé ra ngoài rồi biến mất sau đống rơm. Sau đó thì vang lên tiếng đóng cửa, cậu ko biết bé đi đâu, nhưng có thể xác định ── nữ nhân này… .. Ko phải là cô gái bình thường….
Người ra ngoài rồi, Đoàn Ngọc mới cởi áo kiểm tra vết thương toàn thân. Có vài chỗ đã đóng mài, nhưng chỗ da bị bỏng vẫn còn sưng đỏ. Thật cẩn thận chạm vào miệng vết thương, không dám tưởng tượng gương mặt mình sau này sẽ như thế nào.
Trong đầu nhất thời nhớ lại hình ảnh cuối cùng mà mình nhìn thấy. Kia vẫn bày ra gương mặt xấu xí….. Hở, yếu ớt, hít thở vài cái, âm thanh giờ trở nên khàn khàn thật khó nghe.
Cúi đầu mặc lại xiêm y chỉnh tề. Mắt đã ướt đẫm, nhớ lại lời của Thẩm Tứ trước khi đuổi cậu ra ngoài ── “Là ngươi đáng chết. Sao có thể xứng với chủ tử của ta, mau cút!”
Đầu nhớ lại gương mặt thành thật ôn hòa hiền hậu. Trước kia chê hắn xấu, khi hắn ko vừa mắt mình. Giờ đây….. Tự bản thân còn xấu hơn người ta gấp trăm lần. Đúng là quả báo.
“Quả báo….. Ah…” Miệng cười thật chua xót, thì thầm tự giễu: “Quả báo…. Là quả báo cho việc đã thương người khác…. Ta đáng chết nhưng sao lại ko chết….”
Không biết ngốc tử xấu xí kia có chết ko. Hoa gia có hận cậu thấu xương ko….Lại càng ko biết Phàn gia đã quên cậu chưa…..
Tốt nhất là hãy quên mất trò cười này….Bất kể là cậu có chết hay ko….Tốt nhất là hãy quên hết đi.
Nước mắt cứ ko ngừng rơi mà thấm ướt áo. Tóc tai rũ rượi như che lấp đi dáng vẻ yếu ớt này. Ko muốn người khác chế nhạo. Đến chết cũng ko muốn….
Phòng chứa củi ẩm ướt và hôi thối. Ngoại trừ rơm rạ, còn có vài dụng cụ làm nông linh tinh khác. Hầu hết đều đã rĩ sét hoặc hư hỏng. Cậu thầm đoán chủ nhân nơi này chắc là trước kia sinh sống bằng nghề nông.
Đoàn Ngọc khập khiễng đến bên khe cửa nhỏ hẹp, quan sát bên ngoài. Lòng đầy nghi vấn, nhưng chưa có câu trả lời.
Cô bé ki bình thường kia là ai?
Đến tột cùng là ai đã có phước thấy qua cậu trong bộ dạng này?
Trừ lần đó ra, thì dấu vết trên người cô bé kia là ai gây ra….
Sắc mặt trầm xuống, Đoàn Ngọc bạo gan mà phán đoán.
Lặng lẽ trở về chỗ cũ, Đoàn Ngọc nuốt ko nổi những thức ăn mà cô bé mang đến. Tuy là nóng hôi hổi, nhưng lại là canh xương cá ko phải để người ăn. Mà cậu cũng ko muốn quan tâm xem mình có bị đói chết hay ko.
Nhưng bé ngốc lại để ý.Nháy nháy đôi mắt to trò vừa dụ dỗ vừa lừa gạt người bạn mới của mình nghe lời. “Ăn chút gì đi mà, nếu ko sẽ đói lắm đó.” Bé cảm thấy thật buồn, cho là chắc cậu ngủ ko ngon nên mới ko nghe lời như thế.
Bất kể là cậu ăn gì, làm gì bé đều dán chặt bên người. Nhân rất ngoan ngoãn ko hề làm loạn gì cả. Thật giống như nương trước kia. Nhưng nương lại nằm bên cạnh cậu, mãi cũng ko tỉnh lại….
“Đừng bỏ mặc ta nha.” Bé ngồi xổm trước mặt cậu, ngẩng gương mặt ngốc nghếch lên nhìn.
Đoàn Ngọc trừng mắt nhìn bé. Cuối cùng cũng xác định được đầu óc cô bé có vấn đề, là 1 người ngốc. Nói năng lung tung loạn xạ toàn là lời vô nghĩa. Chẳng có lấy 1 câu trả lời nghi vấn trong lòng cậu.
Tập hợp lại tất cả. Tám chín phần cũng biết được cô bé này có 1 vị phụ thân. Chính bé là người đã mang cậu từ bờ sông về để bầu bạn.
Lúc phụ thân của bé ko có ở nhà, bé đều làm bạn với cậu. Hành vi cứ như thói quen mà lập đi lập lại. Sau khi ăn canh xương cá xong, bé sẽ chạy ra ngoài, không bao lâu thì quay lại, xách theo 1 thùng nước nhỏ, ko nói lời nào mà cởi y phục của cậu.
“Cút ngay!” Chớp mắt dừng lại bàn tay đang ve vuốt của cô bé. Mắt nhìn trừng trừng khuôn mặt đang dính bụi bẩn cùng than củi kia, Đoàn Ngọc lại muốn …..bóp chết cô bé!
Dù sao cũng không ai thấy, không ai biết sự hiện hữu của cậu…. Cậu vẫn còn thừa sức để giết bé. Lúc này ko giết còn đợi khi nào nữa.
Tay nắm chặt lấy cổ áo của bé. Dí sát bé vào trước mặt. Giận dữ, hận thù ánh lên tràn đầy đôi mắt. Đầu ko ngừng tính toán xem sau khi giết cô bé rồi thì mình sẽ chết như thế nào….
Cắn lưỡi tự sát, kéo bé chết chung.
Bé ngốc chớp mắt 1 cái lộ ra sợ hoảng sợ. Bỗng nhớ đến cậu ko phải là phụ thân, “Đừng giống như phụ thân mà đánh ta” Mặc kệ cậu đang thô lỗ túm lấy mình, bé cúi đầu, phát hiện y phục của cậu có màu đỏ đỏ của máu. “Ah! Chảy máu…..” Bé kêu lên sợ hãi, ngẩng mặt lên nhìn. Sau chưa thấy cậu kêu đau.
Đoàn Ngọc nhận thấy thái độ lo lắng của bé. Đôi mắt to tròn tràn đầy nước mắt. Mặt hắn nhất thời biến hóa phức tạp, thể hiện sự giằng co trong lòng ──
Nên giết bé hay ko….
Cô bé này ngu xuẩn, cái gì cũng không biết. Khờ khạo làm bạn với cậu, ko hề ý thức được nguy hiểm, dại khờ ko biết nhân gian hiểm độc. Ko biết bé đã cứu về 1 tên tội phạm phóng hỏa giết người.
Bỗng nhiên, trong đầu như nổ tung ──
Đoàn Ngọc dần dần buông nới lỏng tay ra. Như là gặp phải quỷ mà đẩy cô bé. “Cút ngay!” Cậu hét lên.
Động đậy thân mình, mạnh mẽ quay mặt đi. Đều giống như nhau cả thôi ── là đứa ngốc….
Bé ngốc ngồi dưới đất, ko biết vì sao cậu lại hung dữ như thế. “Ngươi cũng giống như phụ thân…. Ta sợ phụ thân.”
Bỗng nhớ đến cậu vừa chảy máu. Bé liền bò lên rơm rạ đến gần cậu, cả người run rẩy lay nhẹ bờ vai cậu: “Nói chuyện với ta đi. Nói đi.”
Tiện tay túm lấy xiêm y đang vương vãi, bé lo lắng: “Đừng ngủ gật mà.”
Đoàn Ngọc quay đầu lại trừng mắt nhìn bé thật lâu. Dù ko hiểu ý nghĩa trong lời nói đơn thuần của bé. Nhưng lại biết rất rõ, bé sợ ko có bạn, sợ phụ thân hung dữ. Nhưng sẽ ko sợ cậu, ko để ý đến cậu toàn thân xấu xí.
Suy nghĩ tàn nhẫn trong đầu đồng loạt bị sụp đổ. Cô bé này thật đơn thuần khiến người ta ko nỡ nhẫn tâm hạ sát. Sự độc ác, xấu xí của cậu dưới mắt của bé đều ko hề hiện diện. Đoàn Ngọc vươn tay giật lấy xiêm y trong tay bé. Buồn bã, cô bé trước mặt thật ngốc nghếch đến đáng thương. Cậu đã lâu lắm rồi mới mất kiềm chế như thế…..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...