Thời gian như trở về trước kia, cậu bị thương, hắn túc trực ở bên.
Lòng nóng như lửa đốt mà rơi vào chờ đợi trong vô tận. “Đại phu, thương thế của hắn thế nào rồi?” Phàn Chân Tường đã hỏi câu này ko dưới mấy chục lần rồi.
Đại phu tuổi chừng 50, kiểm tra kỹ lưỡng cho người bị thương, bôi thuốc, băng bó xong rồi với bắt đầu trả lời: “Vai hắn bị gãy xương, chảy rất nhiều máu. Ước chừng khoảng từ 10 ngày đến nữa tháng sẽ khôi phục thôi. Chỉ là…..”
“Chỉ là cái gì?” Phàn Chân Tường quýnh quán cả lên, ngữ điệu cũng theo đó mà cao vút. Hắn sợ đại phu nói cậu còn bị thương chỗ nào khác nghiêm trọng hơn.
Đại phu thấy Phàn gia mặt mày xanh mét, cũng loáng thoáng biết được hắn ta đối với người bị thương kia là quan tâm quá mức so với bình thường. Lúc cởi áo ra, đã dễ dàng nhận thấy bệnh nhân là người nghèo khó, cả người chi chít bị thương, từ miệng vết thương cho thấy là vẫn chưa được xử lý thỏa đáng. Đại phu thở dài: “Phàn gia, đây là người mà hai tháng trước ngài mời ta đến để trị thương phải ko?”
Vừa nói xong, đại phu liền hối hận. Hai tháng trước, ai nấy đều biết Phàn gia đã tổ tức tang lễ rồi. Lão sao có thể hồ đồ như thế, cho rằng đây là cùng 1 người. Chắc chỉ là trùng hợp thôi.
Phàn Chân Tường biết Thẩm Tứ vẫn còn ở gần đó. Để phòng chuyện cũ tái diễn liền phủ định: “Ko phải là cùng 1 người.”
Lúc này, sắc mặt hắn trầm xuống, cảnh cáo: “Đại phu cứ lo việc cứu người của mình. Nếu người này có chút sơ sẩy, thì đừng trách ta đập nát bảng hiệu Diệu Thủ Hồi Xuân của lão.”
Lão Đại phu không khỏi ngạc nhiên, phản ứng của Phàn gia là vượt quá bình thường.
Giật mình, lão tìm về đầu lưỡi nói: “Phàn gia yên tâm, ta sẽ tận lực cứu chữa. Bất quá, chân trái của người này đã bị hủy, thịt bên trong cũng bắt đầu thối rồi. Ta thật ko có khả năng khôi phục như trước kia. Mà, hắn ta cứ ko ngừng sốt cao, thân thể lại suy yếu do ko có dưỡng chất trong thời gian dài. Nếu dẫn đến viêm phổi thì thật sự rất gay go.”
Nghe vậy, lòng của Phàn Chân Tường đều đã lạnh hết 1 nữa: “Ý của đại phu là….”
“Sinh tử có mệnh. Nếu Diêm Vương đã muốn bắt người canh ba thì tuyệt sẽ ko để tới canh 5 đâu.”
Phàn Chân Tường lặng yên ko biết nói gì. Người sống có số, sao lại có đạo lý thể kia. Nếu cậu ko bị Lục gia trục xuất ra khỏi cửa, ko bị Thẩm Tứ đuổi ra khỏi bố trang, thì sao có thế lưu lạc như thế.
Đại phu chầm chậm bước đến bên bàn, cầm viết lên kê đơn thuốc, xong lại nói: “Thỉnh phàn gia phái người theo ta đến dược đường 1 chuyến. Nếu người bệnh hạ sốt thì chắc chắn sẽ có chuyển biến tốt đẹp. Ta có đặc chế thuốc cao, có tác dụng làm mờ sẹo rất tốt. Thoa lên vết thương mỗi ngày, nhất định sẽ thấy được hiệu quả.”
“Thẩm Tứ.”
Gia có việc gọi, Thẩm Tứ lo sợ mà đáp lại: “Gia có gì sai bảo ạh?”
“Ngươi đánh xe đưa đại phu về dược đường, sau đó lấy thuốc về đây, rồi đi sắc ngay ah.” Hắn mệnh lệnh: “Đi nhanh về nhanh, nếu có chút chậm trễ thì ngươi nên thu thập hành lý rồi cút khỏi đây ngay!”
“Vâng vâng ạh, con đi đánh xe lại ngay.” Thẩm Tứ không dám chần chừ, nó chạy như bay xuống lầu.
Gia cứu về 1 người xa lạ, lần này vì thương hại mà hướng nó khai đao. Mặc kệ là gia có điên hay không, vẫn là nên vì chén cơm của mình, vì gia mà làm trâu làm ngựa ah.
Phàn Chân Tường lấy ngân lượng trả cho đại phu, tiễn người đến tận cầu thang rồi mới nói: “Đại phu đi thong thả.” Hắn quay lại bên trong, thấy 1 bé gái ngồi lặng yên trên ghế, vẻ mặt lo sợ bất an.
Nó cứ ngây ngây dại dại, nói mấy lời ko đầu ko đuôi. “Ca ca còn ngủ, lại giống như trước đây ko nói chuyện với ta gì hết. Phải làm sao đây….” Bé cầm lấy mảnh vải đưa lên mặt lau lau. Nhân cứ khóc thút thít mãi ko biết mình nên làm gì cho phải đây.
Trong lòng của Phàn Chân Tường đã có rất nhiều nghi vấn và băng khoăn. Giờ đây ko thể ko để tâm đến chuyện tại sao thiên hạ lại đi cùng bé gái này như thế? Rồi sao cả hai lại ở trong hẻm nhỏ? Chết tiệt thật, lúc đó ngay cả mình cũng ko nhận ra thiên hạ!
Lòng đầy lo lắng, hắn từ từ bước đến bên giường, giơ tay chạm vào trán cậu. Nóng đến dọa người. Lòng lại đau nhói lên, nhăn chặt mày, thật cẩn thận quan sát cậu. Người gầy quá, nhưng vẫn còn thói quen khi ngủ luôn cuộn mình lại. Má phải giờ đây có một vết sẹo do bị bỏng uốn lượn kéo dài đến tận nửa người. “Còn đau ko. Ngươi ngốc lắm….”
Hắn cúi người, nhẹ nhàng hôn lên vết thương kia. Nữa gương mặt bị hủy, minh chứng cho 1 phần tình cảm cố chấp…. “Người khác không cần ngươi, ta cần. Ngươi nhất định phải sống. Đừng rời khỏi ta nữa…..”
Hắn ngồi xuống mép giường thật dịu dàng mà cậu xin cậu. Muốn chạm vào nhưng lại do dự, sợ làm đau cậu, nhìn vết thương bên vai trái của cậu. Rõ ràng người này đã bị thương tật đầy mình. Lòng xót xa, hắn ko thể biết được cậu sau này có nguyện ý dựa vào lòng hắn, để hắn nắm lấy tay mình, hay vẫn là cự tuyệt ngàn dặm xa xăm.
Bàn tay to lớn thô ráp nhẹ nhàng xoa xoa lên vết sẹonhư để truyền hơi ấm cho cậu.
“Ở lại, đừng đi nữa, ở lại với ta, được ko?” Hắn thì thầm hỏi.
Bé ngốc nghe được liền trả lời. “Ha, được nha, ta muốn ở nhà lớn, ca ca cũng nói vậy mà.” Bé giở mảnh vải ra nghe theo lời ca ca “Cái này cho ngươi nè, ca ca nói ngươi sẽ cho ta ăn. Ta đói lắm….”
Thoáng chốc, bé lúng túng đưa ra 1 mảnh vải.
Phàn Chân Tường giật mình, bước đến trước mặt bé cầm lên. Lúc này mới phát hiện trong đó có thêu mấy chữ. “Ko nơi để về, xin hãy thu nhận.”
Hắn kinh ngạc, “Đây là ca ca cho cô sao?”
“Ừhm” bé ngốc gật gật đầu, chờ được cho ăn.
Phàn Chân Tường nhìn mấy chữ được thêu trên mảnh vải, lòng đau xót vô cùng.
Cậu đã thành bộ dạng gì, ko nơi nương tựa cũng ko chịu về bên cạnh hắn. Chớp mắt 1 cái, tay nắm chặt lấy mảnh vải, Phàn Chân Tường nghiến răng nói: “Ở bàn bên ngoài có điểm tâm, bánh ngọt, cô tới ăn trước đi. Đợi Thẩm Tứ trở về, ta sẽ bảo nó dẫn cô về nhà.”
“Ở nhà lớn ah, hảo hảo. Ca ca có đi ko?” Bé ko muốn rời khỏi ca ca. “Ca ca vẫn còn ngủ hoài hà.”
Phàn Chân Tường thấy bé đi thẳng ra ngoài, 1 chút sau liền bưng 1 đĩa bánh kẹo vào trong, ngồi bệch xuống đất dựa sát vào thành giường mà ăn ngấu nghiến, cũng chẳng thèm quan tâm xem xung quanh có người hay ko.
Phàn Chân Tường ngồi ở mép giường, nghĩ thầm thiên hạ cùng bé gái này có quan hệ như thế nào?
Trong khoảng thời gian qua, cậu đã ở đâu?
Là được ai chăm sóc?
Nâng đầu cậu tựa lên đùi mình, thật cẩn thận xem cậu như thứ quý giá nhất của riêng mình, Phàn Chân Tường bắt đầu hỏi: “Ca ca là từ đâu đến đây?!”
Bé ngốc liền dừng lại, cái miệng nhét đầy bánh, bắt đầu nói lảm nhảm: “Là ta nhặt được bên bờ sông đó.”
“Cô ở đâu?”
“Ở nơi xa lắm nha.” Bé khoa tay múa chân, “Đi lâu lắm mới tới được đây đó. Là ca ca dẫn ta đến nha.”
Phàn Chân Tường thấy bé ăn mặt bình thường, nghe bé nói mấy lời ngô nghê như trẻ con, lại hỏi: “Cô có người nhà ko?”
“Có phụ thân, còn đánh ta nữa. Ca ca cũng đánh phụ thân, sau đó nói sẽ dẫn ta đến ở ngôi nhà lớn.” Bé ngốc nhìn xung quanh. “Chỗ này ko giống với nhà ta, ko có rơm rạ, ko có phụ thân. Ta ko muốn ở cùng phụ thân, chỉ muốn ở cùng ca ca thôi hà. Ca ca đối xử với ta tốt lắm nha.” Bé nhoài người lên giường, muốn ở gần ca ca thêm chút nữa.
Sắc mặt của Phàn Chân Tường trong chớp mắt trở nên xanh mét. Hắn gầm lên: “Cô xuống dưới!”
“Đừng mà…..” Bé ngốc ko hiểu tại sao người ta lại hung dữ với bé. “Ca ca nói ngươi sẽ cho ta đá chơi…”
Đúng là ông nói gà, bà nói vịt….
Phàn Chân Tường phát hiện ra bé thật giống như bị kém trí, liền đổi thái độ, nhỏ nhẹ mà dỗ bé. “Mau xuống xuống, ca ca bị thương, phải cẩn thận đừng đụng đến vết thương.”
“Ha, như vậy ah.” Bé ngốc nghe theo lời bò xuống giường, ngồi ở bậc bước lên giường. Cái miệng nhỏ nhắn ko ngừng lẩm bẩm: “Ta sẽ ko nói gì đâu. Phải im lặng, phụ thân sẽ ko phát hiện ra.”
Phàn Chân Tường thấy bé thật im lặng, từ mấy lời nói lộn xộn kia có thể đoán rằng bé bị thiểu năng. Thiên hạ có lẽ là do bé cứu, vết thương trên người chắc cũng vì thế mà xử lý ko thỏa đáng..
Sau 1 lúc lâu, hắn lại hỏi: “Tại sao ca ca lại đánh phụ thân?” Hắn thật ko thể nào tưởng tượng được, thân thể ốm yếu như cậu thế kia sao có thể đánh người? Là bé ăn nói hàm hồ, hay đây là chuyện lạ có thật?
“Phụ thân xấu lắm, nên bị ca ca đánh!” Bé ngốc oán giận rồi cứ thế mà nói năng lộn kể về người làm đau bé ra sao. Rồi còn hung dữ đánh mắng nữa nha.
Phàn Chân Tường rất kinh ngạc ──
Cha của bé…. Là cầm thú!
“Hỗn trướng!” Lòng bỗng giận dữ. Cuối cùng cũng biết được mấy ngày qua thiên hạ phải sống như thế nào rồi.
Cậu ở bên ngoài ăn đói mặc rách, rồi vì 1 cô ngốc mà đến cầu xin hắn giúp đỡ.
“Ngốc nghếch!” Cậu đã tính đến chuyện thu xếp cuộc sống cho bé ngốc, còn mình thì quyết một đi ko trở lại. Nhất quyết ko chịu đến với hắn….
“Ngươi đang suy nghĩ gì… Tại sao ko trở lại… Ngươi biết rõ là ta thương ngươi mà. Thật rất thương ngươi….” Hắn ko ngừng hỏi, lòng lại dâng lên cảm giác xót xa vô hạn.
Cậu ở ngoài kia trải qua cuộc sống ko phải dành cho người, còn hắn ở chỗ này cũng như cái xác ko hồn. “Ngươi đừng mơ là có thể rời khỏi ta 1 lần nữa. Đừng mơ…..” Hắn thề, nhất định sẽ ở bên cậu 1 tất cũng ko rời. Dù trưa nay Vân nhi và em rể có về thăm nhà, hắn cũng mặc kệ, nhất quyết ko đi.
Đoàn Ngọc vẫn hôn mê bất tỉnh nhân sự, ko biết giờ đây cậu đã rất an toàn, có người chăm sóc, sau này cũng ko cần tiếp tục cuộc sống lang thang vô định nay đây mai đó.
Phàn Chân Tường đợi Thẩm Tứ trở về, dặn nó dẫn bé gái về nhà, muốn bọn người hầu trong nhà chăm sóc cẩn thận. Nếu xảy ra sai lầm gì, thì toàn bộ sẽ thu dọn hành lý mà rời khỏi nhà luôn đi.
Thẩm Tứ nơm nớp lo sợ. Nó biết là tính tình của gia ko còn gần gũi thân thiết như xưa nữa. Nếu chẳng may chọc cho gia nổi giận nhất định là phải cuốn gói về quê rồi.
Nó dẫn khách quý của gia, xem bé như đại tiểu thư mà dỗ dành để về nhà hầu hạ.
Phàn Chân Tường đóng cửa tiệm, toàn tâm toàn ý chăm sóc cho thiên hạ. Lúc thì thoa, lúc thì đổ thuốc. Thay ra xiêm y đã ướt đẫm mồ hôi cho cậu. Giờ phút này thật bất an mà chờ đợi. Hắn ko dám ngủ, sợ sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Mãi đến nửa đêm, thấy cậu đã dần dần hạ sốt thả, có thể phát ra tiếng kêu rất nhỏ. Phàn Chân Tường vui mừng đến nỗi, nếu ko phải e ngại hàng xóm, hắn đã mở ngay cửa sổ hướng mặt lên trời để dập đầu cảm tạ ân đức của trời xanh. Hiện giờ, hắn chỉ đơn giản là quỳ trên mặt đất lâu thật lâu cũng chưa đứng dậy ──
Lo lắng buồn đau của hắn từ trước đến giờ cuối cùng cũng có thể giải tỏa được trong đêm nay rồi….
Hai ngày sau, Đoàn Ngọc bắt đầu có khởi sắc. Toàn thân vùi vào trong ổ chăn ấm áp, cậu nghiêng người tránh chỗ đau ở vai trái. “Ơ….” Tiếng kêu rất nhỏ bỗng truyền vào trong tai.
Thoáng chốc giật mình, Phàn Chân Tường xém chút nữa là đã đánh rơi luôn bát cháo thịt đang cầm trong tay. Lập tức đặt bát cháo đã hầm hơn 1 canh giờ lên chiếc bàn gần đó, hắn ngồi xuống mép giường, thật cẩn thận mà nhìn thiên hạ ──
“Tỉnh rồi àh? Có đói ko? Có lạnh hay ko? Tay đau lắm phải ko?” Hắn hỏi han thật ân cần, thật cẩn thận mà xoay người thiên hạ lại, đôi mắt ôn nhu đón nhận ánh mắt đầy mơ hồ. Thấy rõ, làn mi xinh đẹp của cậu run rẩy rồi trong nháy mắt lại khép lại.
Cậu đang nằm mộng…. Trong đầu hiện lên 1 bóng dáng khôi ngô. Cậu rất muốn tiến lên để nắm lấy 1 phần khát vọng của mình. “Đừng đi….” Giọng khàn khàn, rơi rớt ra từng chữ: “Ngươi đừng đi… đừng đi mà….”
“Ta ở đây, đừng động đậy.” Phàn Chân Tường kề sát môi vào tai hắn dịu dàng vỗ về. Nhớ lại khoảnh khắc cậu bị xe ngựa đâm phải. Vai trái bị va đập rất mạnh dẫn đến gẫy xương.
“Ngươi là ta mang từ quỷ môn quan trở về. Đừng làm ta lo lắng nữa được ko?” Hắn nhịn ko được mà trách móc nặng nề.
Đoàn Ngọc chớp chớp đôi mắt, đầu đau như búa bổ, ý thức hỗn độn vẫn chưa có thể hiểu hết những lời nói kia.
Hơi thở đang quây quanh cậu cùng cảm giác áp bách này thật quen thuộc biết bao. Đều ko phải là mộng…. Ký ức bỗng nhớ lại lúc xe ngựa đâm phải mình, muội muội ngốc còn đang khóc…
Bé ở đâu, ở đâu?
Giây tiếp theo, ý thức được nam nhân đang ở ngay cạnh mình, muội muội ngốc chắc là ko có việc gì.
Không hề có chút ấn tượng gì về chuyện đã xảy ra sau khi mình hôn mê. Chỉ có thể cảm nhận được vai trái của mình hình như đã được cố định lại, khiến cho cậu ko thể động đậy được.
Phàn Chân Tường nâng người cậu lên, dùng gối mềm cho cậu tựa vào.
Đoàn Ngọc cả người cứng đờ, cuối cùng cũng biết được là nam nhân đã nhận ra được mình! Cậu lặng yên quay mặt đi. Chuyện xưa lại tràn về trong đầu. Là cậu đáng chết, ko nên kéo dài hơi tàn làm gì.
“Tránh ra… Đừng chạm vào ta.”
Mày nhăn lại, Phàn Chân Tường thấy sắc mặt của cậu trắng bệch. “Sao vậy, ta làm ngươi đau phải ko?”
Ngữ khí của nam nhân vẫn dịu dàng như cũ. Cậu từ từ cúi đầu xuống, lòng đau quá, còn đau hơn cả thân thể đang bị thương. Cậu nhận ra nơi này, lại bị nam nhân mang đến đây….
Cậu ko biết mình đã hôn mê mấy ngày rồi. Miệng dường như cảm nhận được mùi thuốc, xiêm y trên người cũng đã được đổi qua. Nhu cầu bình thường trong cuộc sống đều do người khác giúp đỡ. Bộ dáng xấu như quỷ này nếu dể nam nhân nhìn thấy …. Hả!
Cậu bắt đầu hoảng sợ, phút chốc giãy dụa, hoạt động thân hình, hất ra chăn, cố lui về phía cuối giường, né tránh sự kề cận của nam nhân. Tự biết xấu hổ, thân thể ko trọn vẹn này ko xứng ở đây, cậu ko thể ở lại đây được.
Dường như gặp phải quỷ. Phàn Chân Tường rất ngạc nhiên khi thấy cậu hành động như vậy. Người lảo đảo sắp ngã xuống giường, “Cẩn thận!” Hắn nhanh tay hướng ra đỡ lấy cậu.
Đoàn Ngọc hoảng sợ đón nhận khuôn mặt của nam nhân ── Bộ dáng nửa người nửa quỷ này ko đáng để hắn nhìn thấy, “A! Ngươi tránh ra ──” nhanh như chớp, cậu gạt tay nam nhân ra.
“Tránh ra, tránh ra ──” cậu kích động kêu lên.
Phàn Chân Tường giật mình, đứng ở mép giường 1 lúc lâu. Thấy cậu đang trốn ở góc giường cả người ko ngừng run rẩy.
Đoàn Ngọc quay lưng về phía hắn ── Nghĩ thầm ko muốn gặp và gặp mặt lại là 2 chuyện hoàn toàn khác nhau. Nghĩ đến lúc trái tim buồn đau, gặp mặt, cậu có tư cách gì để gặp mặt hắn, bộ dáng này có thể gặp người được sao….
Cậu kéo tóc che đi vết sẹo nơi má trái, buồn bã mà van xin: “Đừng quan tâm đến ta….Ta sẽ đi.” Cậu nên chết ở ngoài đường, chứ ko phải ở chỗ như thế này.
“Ngươi đừng đi.” Là cậu vẫn còn giận chuyện Thẩm Tứ trước kia đã đuổi mình đi sao….Hay là đã hiểu nhầm là hắn đã dặn dò Thẩm Tứ làm như vậy.”Ta không cho ngươi đi!” Hắn quát lên.
Vẫn chưa kịp giải thích, đã nghe được tiếng nói buồn bã vang lên ──
“Tránh ra! Ngươi tốt với ta như vậy làm gì? Ta và ngươi ko thân cũng chẳng quen.” Cả người của Đoàn Ngọc đều dựa vào trong góc tường, cắn chặt răng, thà chết cũng ko chịu nhìn nhận nam nhân.
Cậu sợ, mình sẽ ko đi được….
Cũng sợ, gây cho hắn nhiều phiền phức….
Phàn Chân Tường lần thứ hai ngẩn ra. Là cậu bị thương ở đầu sao? Sắc mặt hắn trầm xuống, ngữ khí đầy nguy hiểm hỏi: “Ngươi quên ta là ai rồi àh?”
“Ta không biết ngươi…” Đoàn Ngọc cúi đầu thấp hơn. Mắt đã tràn đầy lệ nóng. Giả vờ ko quen biết là cách tốt nhất cho cả hai.
Mắt của Phàn Chân Tường khép lại thành 1 khe hở hẹp, nghi ngờ lời cậu nói. Thận trọng quan sát thấy bờ vai cậu đang run rẩy. Là dáng vẽ ko dám nhận lại người. “Ngươi sợ cái gì?”
“…” Đoàn Ngọc trầm mặc không nói.
“Ngươi dám quên ta…..” Phàn Chân Tường giơ tay vén tóc cậu lên. Thấy rất rõ gương mặt đang hoảng sợ né tránh. Liền giả vờ né tránh ──
Hắn sao lại xem nhẹ sự kêu ngạo của cậu như thế. Dung nhan cậu đã ko còn xinh đẹp như trước, toàn thân bị thương là vì ai…..
Vì thế làm sao có thể chấp nhận sự chuyển biến này. Nếu ko có khí thế ngang nhau, dù thế nào cậu cũng ko thừa nhận là bọn họ có quen nhau.
Thương tâm nhìn bóng dáng lẩn khuất của cậu. Ánh mắt dần trở nên ôn nhu, hờn giận trong lòng cũng dần tiêu tan ── Giờ để ý đến cậu có nói thật hay ko để làm gì. Cậu chẳng phải đang ở ngay trước mặt hắn thật rõ ràng hay sao.
Tự ti rồi sinh ra trốn tránh.
“Ngươi quên ta cũng tốt.” Quên sạch luôn sự chán ghét ngày trước cậu đã dành cho hắn. Phàn Chân Tường xoay người cầm chén cháo thịt đến, dùng miệng thổi thổi cho nguội, tránh cho quá nóng cậu ăn vào sẽ bị bỏng.
Hắn ngồi ở mép giường, cất giọng trầm ấm dịu dàng gọi: “Đến đây, ăn chút gì đi.” Hắn sẽ giúp cậu quen dần với hoàn cảnh, cũng là quen dần với sự tồn tại của mình.
Bụng đói kêu vang, cậu rất muốn nhận thứ nam nhân đưa cho, nhưng lại ko dám….Liếc trộm xung quanh, có nệm chăn ấm áp, có nam nhân che chở, có thức ăn thơm ngon. Tất cả đều đập vào mắt. Hoảng hốt….
Thấy cậu vẫn chậm chạp ko chịu quay đầu lại, Phàn Chân Tường liền nói lảng sang chuyện khác, thử dời đi sự chú ý của cậu. “Ngươi còn nhớ muội muội ko? Ta đã sắp xếp cô bé ở lại nhà, còn dặn Thanh Y và Hồng Tụ chăm sóc nữa. Bé thật nghe lời và đơn thuần khờ dại. Ngươi ko cần lo lắng.”
Hắn đem chuyện xảy ra trong 2 ngày qua kể lại. Nếu thiên hạ đã muốn giả vờ thì hắn cũng nên phối hợp cho tốt. “Thôi bỏ đi.” Chỉ cần cậu cảm thấy thoải mái, hắn sẽ kiên nhẫn chờ đợi ngày cậu chấp nhận hắn.
———-
Hắn đem chuyện xảy ra trong 2 ngày qua kể lại. Nếu thiên hạ đã muốn giả vờ thì hắn cũng nên phối hợp cho tốt. “Mậc kệ.” Chỉ cần cậu cảm thấy thoải mái, hắn sẽ kiên nhẫn chờ đợi ngày cậu chấp nhận hắn.
“Ngươi yên tâm dưỡng thương, sau khi ăn xon chén cháo này, ta sẽ dẫn ngươi về nhà.”
Đoàn Ngọc hai mắt đỏ hoe đã ko còn thấy rõ hình ảnh trước mặt, cậu lén lấy tay áo lao đi nước mắt trên mặt. Bỗng thấy ánh mắt nam nhân sáng ngời đang ngồi ở mép giường, kia thần sắc tự nhiên, ôn nhu như nước, làm như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Nam nhân rõ ràng là nhận ra cậu, cũng ko đối xử với cậu như tội phạm giết người. Cậu ko biết ngốc tử bán dầu có chuyện gì ko. Muốn hỏi, nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã vội nuốt trở lại.
Hỏi, chính là tự mình ko đánh mà khai là đang nói dối.
“Ngươi vẫn ko chịu nói chuyện sao. Chẳng lẽ ko muốn gặp lại muội muội nữa àh?”
Đợi 1 lúc, thiên hạ vẫn im thin thít như cũ.
“Ta có nhận của cô bé 1 mảnh vải. Trên đó có thêu vài chữ. Ngươi còn nhớ ko?”
Còn nhớ…Cậu sao có thể quên được, kia chính là 1 phần khát khao trong lòng mình. Chính là chỗ dựa thật vững chải và ấm áp. Cậu quay mặt vào tường. “Ta còn nhớ” Cố giấu đi 1 phần si tâm vọng tưởng.
“Nếu ko còn nơi để về, thì đừng cự tuyệt nữa, hãy ở lại đây đi.” Hắn thấy cậu tóc tai rối bù, bộ dáng buồn bã chẳng nói lời nào, thì ko khỏi thán phục. Cậu lưu lạc bên ngoài, đều đã cùn đường tuyệt lộ mà còn quật cường như thế. “Ngươi cần người giúp đỡ. Nếu đã được ta cứu về, thì ta tuyệt sẽ ko buông tha ngươi. Đến, ăn chút gì đi.”
Lâu thật lâu sau, vẫn thấy cậu ko hề có phản ứng gì, Phàn Chân Tường đề nghị: “Ngươi không muốn đến đây cũng ko sao, quay mặt qua đây là tốt rồi, để ta đút ngươi ăn 1 chút, được chứ?”
“Tránh ra…” Đoàn Ngọc lí nhí.
“Ta đã nói rồi, ta sẽ ko rời khỏi đâu” Hắn lặng yên đến bên cạnh cậu,nhỏ nhẹ dụ dỗ: “Cho ta chăm sóc ngươi đi mà.”
Đoàn Ngọc cắn chặt môi, xém chút nữa đã thốt ra ── hảo.
“Ngươi ko nói gì, là đồng ý rồi đúng ko?”
Cậu lắc đầu, tóc rủ xuống che lấp đi gương mặt đang buồn tê tái….Đã …từng đồng ý từ rất lâu rồi. Chính là ko dám nói ra miệng mà thôi.
Ánh mắt dịu dàng vẫn cứ dán chặt lên người. Vô cùng lo lắng lần thứ hai sẽ bị mất đi. Tốt nhất vẫn là tìm 1 lý do để dụ cậu mắc câu. “Muội muội của ngươi cứ làm loạn lên đòi phải gặp được ngươi. Ngươi nhẫn tâm để bé ko có ca ca?”
“…”
“Muội muội của ngươi hơi ngốc, vẫn còn ngây ngô rất nhiều chuyện. Khi hỏi tên cứ nói là con ngốc. Ta thấy tên này thật ko ổn. Hay gọi bé là 『Chân Nhi』có được ko? Hay là ngươi nói cho ta biết bé tên là gì?”
Đoàn Ngọc buồn bực nói: “Cứ gọi là Chân Nhi.”
“Hảo.” Dừng lại 1 chút, hắn lại hỏi: “Còn ngươi thì sao, đến tên cũng đã quên rồi àh?”
Trong ko khí có tiếng thở rút 1 cái, Phàn Chân Tường vẫn còn thổi cháo cho nguội, đợi cậu trả lời.
Đoàn Ngọc nắm chặt lấy chăn, ko biết nên trả lời ra sao. Chỉ đơn giản thốt ra 3 chữ: “Ta đã quên.”
“Àh, ta muốn gọi ngươi là Đoàn Nhi, có được ko?” Hắn gọi thật quá đỗi thân thương
Tim nẩy mạnh lên, Đoàn Ngọc xoa xoa nơi má bị thương, buồn bã nói: “Tùy ngươi.”
Phàn Chân Tường lòng dạ vui sướng mà cong môi. “Ăn hết cháo đi, rồi ta dẫn ngươi về nhà. Sau này, có lẽ ngươi sẽ dần dần khôi phục trí nhớ. Đến lúc đó nếu có dự tính gì thì chúng ta sẽ hảo hảo thương lượng nha.” Cái gì là hảo hảo thương lượng, chẳng có gì để bàn bạc cả! Những lời này, hắn vẫn còn giữ lại trong lòng mà chẳng hề nói ra!
Đoàn Ngọc mơ màng nhận thấy hắn đang bá đạo vô cùng. Ngoài mặt giả vờ ôn nhu thế kia chẳng qua là đang dụ dỗ cậu sập bẫy mà thôi.
Nên làm gì bây giờ….
Cậu lảng tránh, tiến lui đều ko xong.
Nếu như muốn đem giả làm thật, giả ngu để che lấp lỗi lầm trong quá khứ, lợi dụng lòng tốt của nam nhân để thỏa mãn khát khao trong lòng, thì cậu thật là 1 tên vô liêm sĩ đáng chết vô cùng.
Cậu nhắm mắt lại, nhớ đến rất nhiều chuyện. Nam nhân quá tốt, còn mình thì hỏng rồi….
Phàn Chân Tường từng chút một mở ra sự phòng bị của cậu, hắn dịu dàng hỏi: “Ngươi nói gì với ta có được ko?”
“…” Không ngừng bị dụ dỗ, chỉ cần quay đầu lại, là đã có 1 nơi ấm áp để dựa vào. Cậu do dự 1 lúc lâu, cuối cùng cũng cố lấy dũng khí, chầm chậm quay mặt lại nhìn nam nhân mà nói: “Hảo.” Đành phải đi bước nào tính bước nấy mà thôi.
Phàn Chân Tường dùng tay vén tóc cậu lên. Thấy dung nhan hoàn hảo lúc trước đã tiều tụy đi ko ít. Nhưng trong mắt hắn cậu vẫn xinh đẹp đến độ có thể làm người khác ngưng thở.
Vui sướng vì cậu ko hề cự tuyệt. Gương mặt thành thật cười thật tươi, sau đó cầm lấy thìa, đút cháo cho cậu.
“Đến, mở miệng ra.”
Lặng yên để nam nhân đút cho, nhanh chóng nuốt vào lòng tư vị của tình người ấm áp.
Sau đó, Phàn Chân Tường rời khỏi phòng, lúc trở về đã cầm trong tay 1 tấm lông cừu ấm áp. Hắn thật ôn nhu mà bao lấy cậu, ôm ở trong lòng, mỗi bước đi đều tạo cho người khác cảm giác vững chảy.
Đoàn Ngọc vùi mặt vào lòng ngực rộng lớn của nam nhân. Cậu vẫn chưa chuẩn bị tâm lý đối diện với ánh mắt của người khác. Lòng đầy lo lắng ── Lời nói dối này sẽ che giấu được bao lâu. Cậu thật sự chính là tội phạm phóng hỏa giết người….
Thẩm Tứ đang đợi bên xe ngựa, mở cửa xe cho gia. Thấy gia ôm người ko rõ lai lịch như trân bảo ko bằng. Nó thật ko thể ko thừa nhận là gia đã bị điên nặng lắm rồi.
Đóng cửa xe, Thẩm Tứ chỉ có thể lắc đầu thở dài ──
Này chỉ có thể trách nó trước kia đã làm chuyện ngu ngốc. Hại gia bệnh nặng như thế, có thể xem tên ăn mày làm bảo bối. Nó ngửa đầu nhìn trới ──
Vẻ mặt buồn nản.
***
Lần thứ hai trở về nhà, tâm tình của Đoàn Ngọc lần này so với quá khứ thật khác xa. Có được nam nhân này yêu thương mình thật là tốt biết bao. Nhưng cậu chỉ có thể lặng lẽ cất nó vào sâu lòng mà thôi. Ngoài mặt vẫn chỉ có thể tiếp tục nói dối để lấp liếm che đậy sự xấu xí của mình mà thôi.
Trong thời gian dưỡng thương, cậu rất lo sợ tâm sự của mình sẽ bị người khác biết được, cũng lo lắng ko biết lời nói dối kia sẽ tồn tại được bao lâu.
Được bố trí ở cùng phòng với nam nhân, sinh hoạt hàng ngày đều 1 tay nam nhân lo liệu. Dường như hắn cố ý giấu cậu đi, ngoại trừ Chân Nhi đến thăm hỏi và bầu bạn ra, thì toàn bộ người hầu trong nhà đều thỉnh thoảng mới xuất hiện trước mặt cậu mà thôi.
Cậu lo sợ bất an, sợ chuyện phiền não trở thành sự thật ── ngốc tử bán dầu nhất định là chết cháy rồi. Nên nam nhân mới dùng hết sức ko để cho cậu tiếp xúc với người ngoài. Là lo lắng người khác phát hiện ra chuyện cậu vẫn chưa chết!
Chỉ cần cậu còn sống 1 ngày, thì sẽ đem lại cho nam nhân 1 phần phiền phức.
Nhưng, cậu ko muốn rời đi….
“Ngươi đang ngẩn ngơ gì đó?”
Đoàn Ngọc ngẩn mặt lên, tim đập mạnh và loạn nhịp vài cái. Lòng đầy day dứt nhưng ko thể nói ra. Cậu thật buồn bã mà khép hờ mắt, nói: “Cám ơn ngươi đã giữ ta và Chân nhi lại.”
Nam nhân buổi sáng ra ngoài, lúc mặt trời gần đứng bóng nhất định sẽ trở về. Chưa bao giờ để cậu bỏ một bữa cơm nào. Hắn cứ khăng khăng phải nhìn thấy cậu uống thuốc. Lúc chiều tối nam nhân lại trở về phòng thật đúng giờ, hỏi han ân cùng, chuẩn bị nước ấm, xong lại đuổi bọn người hầu chuẩn bị nước tắm đi chỗ khác. Thật cẩn thận chăm lo cho cậu từng chi tiết nhỏ.
Nhưng, giấy không gói được lửa, chuyện này có thể giấu được mọi người bao lâu đây?
Cậu ko thể cả đời ko bước ra khỏi phòng.
Thầm quyết định, đợi đến ngày nào đó, khi bị mọi người nhận ra thân phận thật sự. Cậu sẽ chịu hết mọi trách nhiệm vì đã giết người. Tuyệt ko để liên lụy đến nam nhân.
“Đợi đến lúc cơ thể ta khỏe mạnh. Để ta làm người giúp việc cho ngươi, có được ko?”
Phàn Chân Tường đứng cạnh cái giường La Hán chờ cậu tắm rửa. Hắn ko thể nào ngờ là cậu lại đưa ra yêu cầu này.
Cảm thấy khó khăn, sao có thể để 1 người đi đứng bất tiện làm mấy chuyện linh tinh được chứ. Nhưng nếu ko đồng ý, thì hắn lại sợ cậu sẽ rời đi.
Trước mắt, quan hệ của hai người đều phải dựa vào lời nói dối để duy trì. Ko thể nhắc lại chuyện quá khứ, hắn rất thích cậu dựa dẫm vào mình, cũng ko hề cảm thấy phiền hà khi chăm sóc cho cậu. Hắn chỉ hy vọng xa vời là có 1 lúc nào đó cậu sẽ thích mình mà thôi.
Hắn muốn bắt đầu với cậu bằng mấy chuyện vụn vặt trong cuộc sống. Kềm ko được,cứ muốn ôm cậu vào lòng. Ko được ngủ chung 1 giường khiến hắn rất khó chịu.
“Chờ vết thương của ngươi hoàn toàn bình phục, chúng ta hãy bàn lại việc đó.”
“Đừng cho là ta ko có chút sức lực nào. Tay của ta tuy bị gãy nhưng sẽ khỏi nhanh thôi. Chân vẫn còn có thể đi được. Nếu ngươi xem thường ta thì đừng mời đại phu đến đây bắt mạch chữa bệnh nữa. Đừng cho ta uống thuốc, xoa thuốc làm gì. Để ta tiếp tục làm 1 phế nhân. Nhu thế có lẽ ta sẽ tự thuyết phục mình là ta vô dụng ko thể giúp cho ngươi được gì cả!”
Cậu cứ kiên quyết nhìn chằm chằm hắn. “Ta nợ ngươi nhiều lắm. Còn có gì có thể trả? Ko cần phải đối xử với ta tốt như vậy. Ta ko đáng.”
Phàn Chân Tường hỏi lại: “Cái gì gọi đáng hay ko?”
Ko nghe cậu nói gì nữa. Hắn tự hỏi lòng mình: Chẳng lẽ thương hắn, còn đi tính toán xem hắn có giá trị gì hay ko? (Câu này hay, hix hix)
Trên người của cậu, vẫn như cũ tồn tại báu vật vô giá mà hắn muốn. Phàn Chân Tường ko biết làm sao để cậu có thể hiểu được. “Ta là cam tâm tình nguyện, không muốn ngươi phải trả cho ta bất cứ thứ gì cả?”
Đoàn Ngọc buồn rầu chẳng nói tiếng nào. Giở ra mảnh vải ở vai trái, vết thương đã gần hồi phục rồi. Đại phu còn cho thuốc đắp, dặn cậu phải cẩn thận ko được làm chuyện nặng nề.
Đưa mảnh vải cho nam nhân. Cậu khập khiễng bước ra ngoài bình phong. Quay đầu lại nhắc nhở: “Đừng quên ta chỉ là tên ăn mày ngươi cứu về thôi. Ngươi thích ta làm cái gì thì ta làm cái đó. Ngươi nhận nhầm ta là ai, thì ta cũng sẽ xem mình như người đó.”
Biết rõ cửa phòng đã được cài chặt, cậu mới từ từ cởi ra xiêm y. Cậu ko thể cự tuyệt chuyện giúp đỡ hầu hạ cho nam nhân kia.
Quần áo rơi xuống, cậu bước vào bồn tắm, nhìn thấy gương mặt mình được phản chiếu dưới mặt nước loan loan thật xấu xí. Hắn còn muốn lừa mình dối người làm gì nữa. Quá buồn cười rồi! Dùng lời dối trá để che đậy tâm tình của mình, thật quá thừa thải.
Bộ dáng này trong mắt nam nhân là xấu xí thế kia. Hắn có thể ko nhìn, có thể giả vờ như ko thấy. Nhưng cậu ko thể nào bỏ qua tội nghiệt mà mình đã gây ra.
Nữa gương mặt bị hủy nhanh chóng vùi vào trong lòng bàn tay. Vô cùng hối hận, đã ko còn cơ hội để vãn hồi nữa rồi.
Phàn Chân Tường lặng lẽ bước ra ngoài bình phong, nhất cử nhất động của cậu đều nhìn thấy hết cả. Bản thân hắn cũng ko biết phải làm sao bây giờ?
Bước về phía trước, chỉ sợ là sẽ dọa cho cậu sợ hãi. Còn đứng mãi nơi này thì khoảng cách của hai người vẫn sẽ mãi ko thể thu ngắn lại được. Rồi cũng sẽ chẳng thể nào vượt qua được bước tường rào dối trá kia.
Sao có thể nhẫn tâm để cậu tự ti vì vết sẹo khó xử kia. Tiện tay mang mảnh vải mắc lên tấm bình phong, bước đến tủ áo lấy ra xiêm y, hắn ko hề quay đầu lại mà nói: “Đoàn nhi, ngươi chẳng cần phải làm gì cả. Ngươi là người ta mang trở về, muốn giúp ta làm việc, có thể. Liền theo ta học việc buôn bán, chỉ cần ngươi đừng để ý đến ánh mắt của người khác. Ta sẽ ko tiếp tục đem ngươi giấu trong phòng này nữa.”
Cậu buồn bã nói: “Hảo”
Nam nhân không hề biết càng, cậu có thể ko hề để ý đến ánh mắt của người khác. Nhưng ko cách nào ko cần một đôi mắt ôn nhu luôn dán lên người mình. Khiến cậu cảm thấy day dút và hổ thẹn vô cùng….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...