Nhân Vực tuy là cái nôi của thế giới nhưng bây giờ cũng đã xuống dốc nặng nề, có đến bảy phần địa khu nồng độ linh khí rất loãng, chỉ còn ba phần địa khu xem như tương đối nồng đậm linh khí nhưng đa số là đơn linh khí thì nhiều.
Vả lại Dực Kì Thiên không có lí do gì ở Nhân Vực phát triển bởi ở đây có quá ít tu sĩ, cho dù là có thì thực lực cũng rất thấp.
Thực lực cao đều rời Nhân Vực đến Tu Vực, Yêu Vực và Ma Vực hết rồi.
Duyên trời đưa đẩy, người mà hắn không muốn gặp nhất lại bất ngờ hội ngộ.
Người đó chính là Hoạ Khiết Vũ, Phong Chủ Thương Kiếm Phong Phục Lâm Tông.
Nguyệt Bạch Tuyết Y theo gió phiêu dật, ba ngàn tóc đen theo gió lay động, tay cầm Huyền Lân Phiến phe phẩy, y đứng ở đấy khiến thế gian mất đi màu sắc vốn có, dung nhan tuyệt mĩ lại lạnh lùng như sương, không cười không nói an tĩnh đứng tại chỗ nhưng không ai có thể bỏ qua y.
Lúc này nội tâm Dực Kì Thiên khỏi nói có bao nhiêu rối rắm.
Oán hận có, thương hại có, đồng tình cũng có.
Nghĩ đến tiền kiếp về kết cục của Hoạ Khiết Vũ, hắn cũng chỉ có thể thở dài cho qua tất cả.
Chung quy y cũng chỉ là một người đáng thương hại mà thôi.
Lúc hắn chú ý tới y, y cũng nhạy bén chú ý tới hắn.
Vừa nhìn cũng không tránh khỏi kinh ngạc.
Hoạ Khiết Vũ rất bất ngờ về tốc độ tu luyện của thiếu niên này.
Mới mười lăm tuổi đã là Kim Đan Kỳ trung kỳ, tiền đồ bất khả hạn lượng.
So với y còn yêu nghiệt hơn rất nhiều.
Lòng yêu tài nổi lên, y có ý muốn đưa người này về tông môn.
Nếu như thiếu niên này không có gia nhập tông phái thì tốt, cũng sẽ dễ lung lạc hơn.
Còn nếu đã gia nhập tông môn thì quá đáng tiếc.
Y cũng không thể mặt dày mày dạn mà ra tay cướp đệ tử của người ta, như vậy sẽ rất là không hợp với thân phận của y.
Nhưng nghĩ lại thiếu niên này yêu nghiệt như vậy chỉ sợ đã là đệ tử của tông phái nào đó, nếu không thì sao có thể có được thành tựu kiểu này.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy rất có khả năng này, mà càng nghĩ càng thấy tỉ lệ kéo người về Phục Lâm Tông rất ít.
Chỉ có thể tiếc hận thở dài.
Mà thôi, nếu đã không có duyên đồng môn thì kết giao một thoáng cũng không lỗ lã gì.
Nghĩ vậy, Hoạ Khiết Vũ liền tiến tới chỗ Dực Kì Thiên chào hỏi làm quen.
Nói thật, Dực Kì Thiên cũng không nghĩ đến có một ngày y sẽ chủ động chào hỏi làm quen với một ai khác, mà người đó lại là hắn.
Cho nên lúc này hắn không hiểu sao lại có cảm giác thụ sủng nhược kinh.
Thông qua trò chuyện biết được Dực Kì Thiên không thuộc tông phái nào, lại còn là kim hệ thiên linh căn giống y, y càng thêm quý mến thiếu niên này.
Nội tâm bỗng hiện ý niệm muốn thu đồ, thấp thỏm lo lắng hỏi thăm được biết thiếu niên không có sư phụ nhất thời vui vẻ trong lòng.
Thương Kiếm Phong có người kế tục rồi.
Thương Kiếm Phong xưa nay lấy kiếm làm đạo tu hành chính, mà trong số các hệ linh căn thì kim hệ là gần với kiếm nhất bởi kiếm do kim loại chế tạo thành, vì vậy tu sĩ kim hệ linh căn tu luyện kiếm thuật luôn nhanh hơn người khác rất nhiều.
Đặc biệt là kim hệ thiên linh căn càng là hạt giống số một có chất lượng tốt nhất.
Hoạ Khiết Vũ có ý thu Dực Kì Thiên làm đồ đệ nhưng cũng biết bây giờ quá đột ngột, cũng cần thời gian làm quen dần rồi mới mở lời.
Cho nên y quyết định mời Dực Kì Thiên về Phục Lâm Tông khi biết hắn có ý muốn đến Tu Vực.
Dực Kì Thiên trải qua chuyện kiếp trước, từ lúc biết được Tuế Huyền Liêm là Hoạ Khiết Vũ và cũng tìm hiểu được quá khứ của y.
Tuy vậy cũng không có nghĩa là hắn tha thứ cho y, làm sai chính là làm sai, không thể thay đổi.
Nhưng hiện tại hắn đang muốn đến Tu Vực, mà nếu có thể có được sự trợ giúp của Phục Lâm Tông thì không còn gì tốt hơn.
Dẫu sao hắn vẫn quen thuộc Phục Lâm Tông hơn bất kì nơi nào.
Chính vì vậy Dực Kì Thiên cũng không chối từ lời mời của Hoạ Khiết Vũ, cùng y đến Tu Vực.
Hoạ Khiết Vũ lần này đến Nhân Vực chủ yếu muốn đến Kim Linh Sâm Lâm tìm Kim Linh Thạch để rèn vũ khí bản mệnh cho ngũ đệ tử.
Không nghĩ đến lại gặp được một người có thiên phú yêu nghiệt không kém y.
Chuyện này khiến y vui mừng hết sức.
Trở lại Phục Lâm Tông với tư cách khách quý, nội tâm Dực Kì Thiên cảm thán không thôi.
Thật sự là thế gian vạn sự thay đổi quá nhanh cũng quá kì diệu.
Nhớ kiếp trước hắn chật vật bái sư Phục Lâm Tông, kiếp này thay đổi trở thành khách quý.
Dực Kì Thiên cũng không biết kế tiếp bản thân muốn làm gì.
Hắn cũng chỉ là muốn thay đổi vận mệnh nhưng cụ thể thế nào thì thật sự là không có chủ ý.
Bây giờ hắn ở tại Phục Lâm Tông là khách quý của Thương Kiếm Phong thay vù trở thành thân truyền đệ tử của Vũ Nhã Chân Nhân thì chắc cũng được xem như đã thay đổi số mệnh rồi nhỉ.
Cũng xem như khởi đầu tốt đẹp, có lẻ nếu như cứ tiếp tục hiện trạng này thì hắn có thể trãi qua cuộc sống thoải mãi trong kiếp này.
Dực Kì Thiên ở tại Thương Kiếm Phong với tư cách là khách quý cũng dẫn đến rất nhiều lời bàn tán xì xào, nhưng khi hay tin hắn là kim hệ thiên linh căn thì không ngoài dự đoán đều biến thành một mảnh xuýt xoa khen ngợi.
Nhất thời trở thành tâm điểm chú ý của toàn bộ Phục Lâm Tông.
Phục Lâm Tông Chủ Viêm Nguyệt Hàm sau khi nghe Hoạ Khiết Vũ tường thuật rõ mọi chuyện thì vui vẻ kém chút không nén được.
Thiên linh căn tu sĩ...!Đó là hạt giống tốt biết bao.
Chỉ cần bất tử thì đã định là một vị Độ Kiếp Kỳ tu sĩ thậm chí có thể sẽ phi thăng.
Nếu may mắn sẽ dựa vào đó nâng khí vận Tu Chân Giới lên giúp cho nhiều tu sĩ có thể phi thăng.
Đây thật sự là chuyện tốt hiếm có.
Ba mươi năm trước Phục Lâm Tông tìm được một Hoạ Khiết Vũ, ba mươi năm sau Hoạ Khiết Vũ lại tìm được một Dực Kì Thiên.
Thật sự là thiên ý muốn duy trì địa vị siêu nhiên của Phục Lâm Tông mà.
Thu...!Nhất định phải giữ Dực Kì Thiên lại trong Tông, nếu có thể để hắn bái nhập Thương Kiếm Phong thì không còn gì tốt hơn.
Viêm Nguyệt Hàm vui mừng cũng thầm quyết tâm trong lòng.
Được chỉ thị của Viêm Nguyệt Hàn, Hoạ Khiết Vũ càng kiên định với suy nghĩ thu hắn làm đồ đệ.
Cũng không biết vì sao, đối với hắn, y luôn có một cảm giác rất quái dị lại có thể cảm nhận được một tia duyên phận hư vô mờ mịt nối liền giữ y và hắn, khiến y không ngừng suy nghĩ nhận hắn làm đồ đệ.
Mà theo thời gian dần trôi qua, tiếp xúc với hắn càng nhiều càng khiến y kiên định với suy nghĩ của bản thân.
Dực Kì Thiên là người thế nào, đầu óc cực kì thông minh.
Chỉ tiếp xúc vài ngày cũng hiểu rõ mục đích muốn nhận hắn làm đồ đệ của y.
Nhưng hắn lại cố tình không hiểu hoặc khéo léo từ chối.
Tuy hai người kiếp nào cũng là sư đồ nhưng có lúc nào không phải là tan rã trong không vui.
Sư đồ phản bội, hắn chịu đủ rồi.
Mà hắn cũng không quên huyết mạch Nhân Ma hỗn huyết của bản thân.
Nếu để cho ai biết thì nhất định sẽ khiến cho hắn rước hoạ vào thân.
Hắn sẽ không quên, chính vì y biết hắn là Nhân Ma hỗn huyết mới tàn nhẫn và vô tình ra tay với hắn.
Dù sao thê tử và y cũng là bị Ma Tộc làm hại mới dẫn đến mất mạng, sau khi nhờ Tuế Huyền Liên phục sinh, sâu trong nội tâm cũng là hận không thể diệt sạch Ma Tộc trong thiên hạ.
Nếu biết hắn là Nhân Ma hỗn huyết cũng tuyệt đối sẽ không tha.
Kiếp này hắn muốn trãi qua một cuộc sống yên ổn nên nhất định không thể để ai biết về huyết mạch Nhân Ma hỗn huyết của hắn, càng sẽ không bái y vi sư để tránh y khám phá ra bí mật này.
Cuộc sống cả ngày đánh đánh giết giết, hắn thật sự là trải qua đủ rồi, không muốn tiếp tục nữa.
Hoạ Khiết Vũ lúc trước đến Nhân Vực để tìm tài liệu rèn vũ khí bản mệnh cho ngũ đồ đệ của y.
Hắn lúc biết chuyện cũng bị sửng sốt một phen nhưng cũng chỉ như vậy.
Nếu không phải hắn từ bỏ lần bái sư vào mười năm trước thì có lẽ hiện tại hắn chính là ngũ đồ đệ của y, lúc nào cũng thế.
Nhưng bây giờ thì không phải, sau này có lẻ cũng không phải.
Hắn xem như nhìn rõ, cho dù không có hắn thì y cũng sẽ thu đệ tử.
Là ai cũng không quan trọng, quan trọng là y vẫn luôn sẽ có một ngũ đệ tử.
Mà nói thế nào đây, chuyện này cũng khá có ý tứ.
Vị ngũ đệ tử này của y lại là người quen của hắn, còn là một kình địch.
Người này không ai khác chính là Tô Phục.
Mà xem chừng vị ngũ đệ tử này lại thâm chịu sủng ái, nhìn Hoạ Khiết Vũ tự thân đi Nhân Vực để tìm tài liệu rèn vũ khí bản mệnh cho gã là đủ hiểu.
Ngay cả hắn dù biểu hiện tốt đến đâu cũng chỉ là được y ban cho linh kiếm, ngay cả bản mệnh vũ khí cũng là do hắn tự tìm.
Nhưng suy đi nghĩ lại nhớ tới quan hệ của hai người họ ở kiếp trước và cái bản tính tình si của Tô Phục thì Dực Kì Thiên cũng chẳng buồn so đo.
Người ta mới là chân ái sủng nhau thì có gì là sai, độc thân cẩu như hắn vẫn không nên xen vào thì hơn để đỡ mất công thốc một mồm thức ăn cho chó.
Hắn vẫn nên dành thời gian suy ngẫm lại cuộc sống sau này nên tiếp diễn thế nào thì hơn.
Lúc này hắn khá mơ hồ về con đường tương lai phải đi, nghĩ đến đủ loại chuyện xảy ra ở kiếp trước, nghĩ đến hoàn cảnh của bản thân hiện tại, nghĩ đến muôn vàng chuyện đã xảy ra.
Nhất thời càng khiến hắn không biết nên đi đâu về đâu, nên làm gì, nên làm sao.
Tu luyện để trở thành cường giả đỉnh tiêm?
Hắn đã từng là người như vậy, còn làm đến phát chán.
Một thân một mình đứng ở trên đỉnh phong không có ai để cùng chia sẽ, cô độc biết bao..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...