" A! Chỉ một câu cảm ơn là xong sao? Anh phải dùng thứ có giá trị thực tế chứ.
" Lâm Phương Oanh muốn đùa thiếu niên một chút, thiếu niên càng cúi gằm đầu xuống như là đang ngại ngùng.
" Cô có rất nhiều tiền sao?" Mạc Đăng Khoa đột nhiên nói ra câu này khiến Lâm Phương Oanh có chút sững sờ: " Hả?"
" Tôi muốn làm tình nhân của cô, cô muốn tôi làm gì cũng được, tôi chỉ cần tiền." Lần này cậu ta ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt cô, ánh mắt của cậu rất đẹp cuốn hút khiến người nhìn vào nó tự nguyện đắm chìm vào trong đó, Lâm Phương Oanh dù đi qua nhiều thế giới gặp được hàng tỷ anh trai xinh đẹp vẫn không nhịn được ngắm cậu ta.
Người gì đâu mà đẹp trai dữ vậy, cô có chút động tâm rồi!
Cô hít sâu một hơi để bản thân tỉnh táo, Mạc Đăng Khoa người này thật thẳng thắn muốn gì liền trực tiếp nói ra, cô thích!
" Anh chắc chứ? "
" Tôi chắc chắn"
Hai người đạt thành nhận thức chung, Lâm Phương Oanh thử muốn nâng cậu dậy Mạc Đăng Khoa cũng không phản ứng kịch liệt như lần trước nữa, tùy ý để cô chi phối.
Lâm Phương Oanh đỡ cậu ra khỏi chợ, hai người bắt xe buýt đi bệnh viện.
Bệnh viện quốc tế cách chỗ này hai khu phố chẳng mấy chốc liền đến, cô không nói nhiều đập tiền cho Mạc Đăng Khoa sử dụng dịch vụ vip của bệnh viện, sau khi người đi cô mới nhớ ra mình không nói lời nào với Trần Minh Thư đã rời đi, cô gái này không! tìm thấy cô chắc sẽ lo lắng lắm đây.
" Uy uy! Hải An cậu đang ở chỗ nào vậy? Tớ tìm cậu nãy giờ tưởng cậu bị người ta bắt cóc rồi ý, hù chết tớ." Vừa liên hệ được với Minh Thư, Lâm Phương Oanh liền bị cô ấy trách cứ một tràng dài, cô ậm ờ trả lời vài câu rồi cúp máy.
Mạc Đăng Khoa được y tá xử lí vết thương mất khoảng 30 phút mới ra, y tá dặn dò những điều cần lưu ý cho cô, kiêng này kiêng nọ, cú đạp của tên côn đồ vừa nãy khiến cột sống lưng bị tổn thương nhẹ cần phải mua thuốc và điều trị theo hướng dẫn của bác sĩ để tránh hậu hoạn cho sau này.
Hai người rời khỏi bệnh viện liền có xe chạy tới đón, người lái xe không ai khác là Trương Lâm Phong.
Anh ta thấy Mạc Đăng Khoa thì có hơi kinh ngạc, tò mò thân phận của cậu nhưng cũng không hỏi han linh tinh.
" Cô chủ muốn đi đâu?"
" Đi nhà hàng Á Đông."
Lâm Phương Oanh báo địa chỉ sau đó cả xe liền chìm trong im lặng, âm thanh duy nhất còn lại là phát ra từ radio của xe.
Nhà hàng Á Đông như cái tên của nó có đủ các loại món ăn của châu Á, từ đồ Trung, món Việt, ẩm thực Thái, vv...!đều có hết.
Không gian nhà hàng rất rộng có 10 tầng, mỗi một tầng là nơi bán thức ăn của một nước khác nhau thu hút nhiều khách hàng, nếu bạn không đăng kí hội viê ở đây thì sẽ rất khó để đặt một bàn ăn.
Lâm Phương Oanh tài đại khí thô bao một phòng ăn lớn, một bàn đồ ăn tràn đây như: thịt bò xào cần tây,thịt bò khoai tây cà rốt, thịt bò kho, sò huyết nướng mỡ hành, tim lợn hấp hạt sen, gan heo xào giá đỗ,vv...!toàn là món bổ huyết.
Cô ăn vài món liền không muốn động đũa nữa, Mạc Đăng Khoa lại ăn rất ngon lành, một bàn đồ ăn đều tiến vào bụng cậu.
Tốc độ ăn của cậu nhanh nhưng không hề thô lỗ mà lại mang một loại xinh đẹp, tao nhã, Lâm Phương Oanh cảm thấy nhìn trai đẹp ăn thôi là thấy no rồi.
Đôi nhìn Mạc Đăng Khoa ăn ngon lành cô cũng sẽ không nhịn được cầm đũa ăn với cậu, ăn no nê Lâm Phương Oanh hỏi cậu địa chỉ nhà để thuật tiện liên lạc lẫn đưa đi đón về, nhắc đến cái này Mạc Đăng Khoa cười tự giễu nói:
" Tôi không có nhà, hôm qua chủ nha trọ đã đuổi tôi đi rồi."
Cô lập tức đề nghị:
" Anh có thể sống cùng tôi nha, dù sao bây giờ chúng ta là quan hệ bạn trai bạn gái, sống chung là chuyện bình thường."
Tầm mắt Mạc Đăng Hoa dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô gái, cô ấy xinh đẹp, cô ấy giàu có lại còn thiện tâm sẵn sàng tiêu một khoản tiền lớn giúp một người lạ.
Câu nói lúc ở chợ là do cậu không hề nghĩ nhiều mà thốt lên, ai ngờ cô lại đồng ý, không biết cô ấy đồng ý cậu làm tình nhân của mình vì thương hại cậu hay có ý đồ gì khác, với Mạc Đăng Khoa bây giờ Lâm Phương Oanh là ân nhân của cậu, cô đã ra tay cứu giúp lúc cậu khó khăn nhất.
Cho dù hiện tại cậu không hề có bất cứ tình cảm gì với cô, tương lai trừ khi cô chán ghét cậu thì Mạc Đăng Khoa nguyện chung thành với cô cả đời.
Lâm Phương Oanh không biết những suy nghĩ loạn thất bát tao này của cậu, đối với một người có tuổi thọ dài dằng dặc như cô tình yêu đã không còn ý nghĩa từ lâu, thưởng thức cái đẹp hay kết hôn sinh con đều là chuyện bình thường, là một nhiệm vụ bắt buộc vô hình ở mỗi thế giới.
Cô coi tình yêu như là một trò chơi để giải trí để còn có động lực tiếp tục sống trong những dòng chảy thời gian dài đằng đẵng, đôi khi cô để cho cái nổi loạn của mình chiếm cứ lí chí ở một số thế giới còn một lúc yêu chục anh, thậm chí còn yêu mấy cô chân dài, nam nữ đều ăn.
Mạc Đăng Khoa chỉ là một trong những người xa lạ lướt qua đời cô rồi khi cô rời khỏi thế giới này, nó sẽ trở thành một phần của kí ức bị lãng quên trong xó xỉnh nào đó thỉnh thoảng được cô nhớ đến hoặc có thể biến mất mãi mãi trong kí ức của Lâm Phương Oanh.
____
Ngày hôm sau Mạc Đăng Khoa cùng Lâm Phương Oanh tới trường của cô, năng lực nghiệp vụ của trợ lí rất chuyên nghiệp nhanh - gọn - lẹ.
Buổi tối khi đsng say giấc nồng thì bị sếp đánh thức, yêu cầu chuyển học bạ của Mạc Đăng Khoa sang Trường quý tộc cô đang học, mắt díu lại với nhau nhưng trợ lí vẫn nhanh chóng hoàn thành công việc sếp giao, hôm sau Mạc Đăng khoa đã thành công nhập học trở thành học sinh trường quý tộc rồi.
Việc này quá đột ngột Mạc Đăng Khoa Cũng là sáng dậy Lâm Phương Oanh mới nói cho biết, cậu không hề cảm thấy khó chịu tùy ý để Lâm Phương Oanh muốn làm gì thì làm.
Ngoại hình của Mạc Đăng Khoa quả thật rất xuất sắc, đẹp trai kiểu giống hoàng tử trong mộng các thiếu nữ ở độ tuổi này, kết hợp thêm thời trang hàng hiệu càng khiến cậu trông soái khí hơn, dù mặt lạnh như tảng băng tỏ vẻ không dễ gần vẫn không ngăn được nhiều thiếu nữ rục rịch xuân tâm, mặt dày mày dạn tiến lên xin in4.
Kết quả dĩ nhiên là không cho rồi, thấy càng nhiều người có xu hướng vây quanh hai người nhiều hơn cuối cùng Phương Oanh không nhịn được nữa phát cáu:
" Có cho người ta đi không? Chắn đường như thế bố ai mà đi được."
Có nữ sinh phản bác:
" Mày đi thì mày cứ đi có ai cản đâu, bọn tao nói chuyện với anh đẹp trai mày ghen à? "
" Ờ tao ghen đấy, cái anh đẹp trai mà chúng mày đang chặn đường là bạn trai tao đấy, tao có quyền phát cáu khi chúng mày chạm vào bạn trai tao đấy." Lâm Phương Oanh thẳng thắn thừa nhận mối quan hệ của cả hai người, mấy nữ sinh kia á khẩu không cãi được chỉ đành hậm hực tránh đường cho hai người đi.
Tin tức Lâm Phương Oanh có bạn trai nhanh chóng lan truyền trong toàn trường, thầy cô sẽ không quản lí chuyện riêng của học sinh chỉ có bọn học sinh là lắm chuyện nhất, rất nhiều nữ sinh cảm thấy Mạc Đăng Khoa đẹp trai như vậy mà lại làm người yêu của đứa như cô thật lãng phí có không ít người tò mò điều tra thân phận câu thi phát hiện gia cảnh khó khăn của cậu càng hận đến nghiến răng đập bàn hận mình không biết Mạc Đăng Khoa sớm hơn.
Thế là một tốp lại từng tốp nữ sinh tới lớp cô, ngay trước mặt chính thất là Lâm Phương Oanh tỏ tình tặng hoa cho bạn trai cô, còn xúi dục Mạc Đăng Khoa bỏ kim chủ hiện tại chạy theo bọn họ.
Mấy người này coi cậy ấy như một con điếm rẻ tiền ai có nhiều tiền thì phục vụ người đó, sỉ nhục bạn trai cô chính là xúc phạm Lâm Phương Oanh cô, không thể nhân nhượng được mà.
Thế là mỗi lần có học sinh nữ tới tìm Đăng Khoa cô liền cầu chổi đuổi khỏi lớp, có lần suýt ném cây chổi vào mặt cô Toán khiến cô giáo tức giận bắt cô đứng ở ngoài 2 tiết toán.
Trở lại chỗ ngồi cô liền dùng đôi mắt u ám nhìn chòng chọc vào Mạc Đăng Khoa làm cậu không tự nhiên mà đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi:
" Cậu nhìn gì vậy?"
" Tôi hi sinh vì cậu như thế mà cho ngắm một chút cũng không được sao?."
Phương Oanh ngang ngược nói,đôi mắt khẽ chớp chớp
" Cái đó...!tôi không thích bị người ta nhìn chằm chằm."
" Kệ anh chứ."
Mạc Đăng Khoa: "..."
Oke bạn là kim chủ, bạn là nhất.
Phiên toà xét xử Lý Hoàng Yến nhanh chóng diễn ra, cô ta vẫn cố chối bỏ việc mình giết em trai, chỉ nhận việc có hành vi bạo hành cậu bé trước khi chết thôi.
Các bằng chứng xác thực do cảnh sát điều tra ra được đều là chứng cứ buộc tội Lý Hoàng Yến, phiên tòa diễn ra trong bầu khí đau thương.
Từng tội từng tội của cô ta bị vạch trần, trong quá trình này Lý Hoàng Yến luôn hét lớn phản đối, nói mình vô tội, mình không giết người nhưng không một ai tin cô ta cả bởi vì pháp luật làm việc dựa trên bằng chứng, chứng cứ.
Phiên tòa dần đi tới bước cuối cùng, thẩm phán và các công tố viên cần bàn luận về vụ án này kỹ hơn để đưa ra phán quyết công bằng nhất cho nạn nhân, phiên tòa tạm dừng một tiếng đồng hồ.
Người của tòa án vừa đi một người phụ nữ liền chạy tới tát tới tấp vào mặt Lý Hải Yến, công an áp giải phạm nhân nhanh chóng tách hai người ra.
Người phụ nữ kia rất mạnh cô ta vừa dãy dụa vừa đau khổ gào thét:
" Trả con lại cho tao! Trả con lại cho tao! Sao mày lại độc ác như vậy, đó là em trai mày đó...!Tao nguyền rủa mày chết không tử tế, mày sẽ phải trả giá đắt....!đi chết đi ô ô....!" Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt gầy gò của cô ta trông thật tội nghiệp, đáng thương.
Chồng của cô này cũng là bố của Lý Hải Yến vội chạy đến ngăn lại, Lý Hải Yến thấy bố mình liền vui vẻ không thôi vội gọi lớn:
" Bố ơi cứu con ra ngoài đi, con ở trong này chán lắm rồi, ba tìm cách đưa con ra đi."
" Mày còn có mặt mũi nói chuyện với tao à, đừng hòng tao bảo lãnh ra.
Mày là một kẻ bệnh hoạn tâm thần mày phải con ta, mày là một con quỷ.
"
Nói xong ông cùng vợ ôm nhau khóc, bầu không khí u buồn não nề lan tỏa khiến mọi người ở đây đều có vẻ mặt buồn buồn.
Lâm Phương Oanh mặc một bộ váy đen ép sát người để lộ body nóng bỏng của mình, cô đi tới trước mặt Lý Hải Yến nở nụ cười thân thiện chào hỏi:
" Chào Yến, lâu rồi không gặp! Mày vẫn ổn chứ? "
" Là mày! Sao mày lại tới đây?"
Lý Hải Yến tràn đầy địch ý nhìn Lâm Phương Oanh, cô ta không che dấu được ánh mắt ghen ghét vặn vẹo trong mắt mình.
Cô ta cũng là tiểu thư nhà giàu đáng lẽ bây giờ phải đang ở nhà hưởng thụ mọi thứ mới phải, vậy mà giờ đây cô ta phải ăn cơm tù vì tội giết người, cô ta không có giết người.Lý Hải Yến biết ai là hung thủ giết em trai ruột mình nhưng cô ta vẫn tình nguyện gánh tội thay người ta quả thật rất khó hiểu nhưng đây là quyết định của cô ta, cô ta phải tự chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...