Mấy ngày sau đó Nguyễn Tuấn không đến chỗ Hải An thật, một phần vì mẫu thân hắn, một phần vì hắn thật sự bận.
Đến khi hắn trở về đã không thể ngăn được lòng mình mà chạy đến biệt viện của Hải An, ai ngờ rằng đón chờ hắn không phải cái ôm ấm áp của nàng mà là vườn không nhà trống.
Trong khi hắn đang phát điên trong phòng của cô thì quản gia đến, nói mẫu thân có chuyện muốn nói với hắn.
Nguyễn Tuấn giường như nghĩ đến chuyện gì đó, ngay lập tức hắn chạy nhanh hơn cả quản gia, không chờ được mà đẩy nha hoàn đứng cửa ra xông vào phòng của mẫu thân hắn.
" Công tử không được vào, ngài phải để nô tỳ vào thông báo cho phu nhân đã."
" Cút." Nha hoàn đứng cửa kiên quyết ngăn cản Nguyễn Tuấn nhưng không có tác dụng, sức lực của nàng ta không đủ để đối kháng với hắn nên nhanh chóng bị hắn không biết thương hoa tiếc ngọc mà ném mạnh sang một bên.
" Có chuyện gì mà ầm ĩ ở ngoài cửa thế?." Giọng nói uy nghiêm của Nguyễn thị từ bên trong vọng ra, Nguyễn Tuấn không thèm để ý lễ nghi hằng ngày trực tiếp xông vào phòng bà ta chất vấn.
" Mẫu thân, người dấu Hải An đâu rồi?."
Nguyễn thị lúc này đang dùng cơm tối, từ khi thấy hắn ta đương đột sắc mặt đã không tốt, nghe Nguyễn Tuấn dùng giọng điệu tra hỏi với mình càng không vui, bả đũa trong tay bị bà đập mạnh xuống bàn nghe rất chói tai.
" Nguyễn Tuấn! Quy củ ta dạy con đều quên hết rồi hả, con có biết hiện tại bộ dạng của mình giống cái gì không, còn dám dùng giọng điệu đó với ta nữa, con muốn ta chết mới vừa lòng con đúng không?."
Nguyễn Tuấn biết mình làm sai, nhanh chóng cúi đầu nhận lỗi với thị.
" Mẫu thân, nhi thần xin lỗi, là do nhi thần không khống chế được cảm xúc khiến mẫu thân tức giận rồi."
Chân mày Nguyễn thị lúc này mới hơi giãn ra chút, nhìn sắc mặt của con trai bảo bối bà ta biết nếu không cho hắn câu trả lời thích đáng, hắn sẽ không buông tha:
" Ta thật sự không biết Nguyễn Hải An kia đã cho con uống bùa mê thuốc lú gì mà con lại mê mẩn ả ta như vậy, con đã hỏi thì mẹ cho con biết chính nàng ta đến tìm ta nói chỉ cần đưa nàng ta 1000 lượng vàng sẽ ngay lập tức rời đi.
Là nàng ta muốn chứ ta có bắt ép gì đâu cho nên con đừng dùng ánh mắt xem ta như tội nhân thiên cổ nhìn ta."
" Không thể nào! Nàng ấy không phải người như vậy, chuyện này chắc chắn có uẩn khúc...!"
" Ý ngươi là tất cả là do ta hết đúng không?."
Nguyễn thị giận run người chỉ tay về phía Nguyễn Tuấn, thấy hắn chỉ im lặng cúi đầu giống như cam chịu, đứa con mà mình luôn hết mực yêu thương lại có thể tin một người ngoài mà không phải ngườu đã đứt ruột đẻ đau sinh ra mình, điều này khiến bà ta không thể chịu được.
Bà ta tức giận gạt hết mọi thứ trên bàn xuống quát lớn:
" Cút! Ngươi mau cút đi, ta không có đứa con như ngươi.
Người đâu, Đuổi nó ra!."
Nguyễn Tuấn thất thần bị hạ nhân lôi ra ngoài, cánh cửa khép vào ngay trước mắt hắn.
Hắn thẫn thờ giống như một con rối vô hồn lưng thững trở về biệt viện của mình, mất đi Hải An khiến hắn sa sút, trong đầu chỉ nghĩ về mình nàng nên chẳng có tâm trí mà để tâm những chuyện khác.
Mà hiện tại kẻ đầu sỏ là Hải An đang ngựa không ngừng vó chạy về hướng Tây Bắc.
Nơi đây thuộc khí hậu bán khô hạn nên thảm thực vật ở đây chủ yếu là cỏ và bụi rậm, địa hình núi cao hiểm trở, toàn sỏi đá và cát không thích hợp cho con người sinh sống.
Vùng bán hoang mạc này được đặt tên là Ninh Thuận, diện tích sa mạc hóa rất lớn nên đất ở đây cằn cỗi không thể phát triển được nông nghiệp, ngoại trừ một số dân tộc thiểu số sinh sống ở đây thì chỉ có thương nhân các nước đi lại, vùng này chẳng nước nào thèm vào dù nó rất rộng lớn.
Hải An đã nghiên cứu rất lâu mới chọn đến đây để bắt đầu lại từ đầu, tuy nó giáp Đông Bắc nơi có kinh đô phồn hoa nhưng lại là nơi trú ngụ an toàn nhất mà cô có thể ở.
Sau khi nghỉ ngơi một ngày tại khách điếm, Hải An cùng với Tiểu Tiểu tiếp tục lên đường.
Dãy núi đá Ninh Thuận giống như một bức tường tự nhiên ngăn cách bán hoang mạc Ninh Thuận với bên ngoài, đường núi khấp khuỷu, gập ghềnh khiến cô không thể ngồi ngựa được đành phải cuốc bộ.
Tiểu Tiểu thương sót cho chủ tử của mình phải chịu nhiều gian khổ, nàng liền nói với cô:
" Công chúa, người ngồi lên ngựa đi để em dắt ngựa cho."
Hải An dùng khăn lau mồ hôi, lắc đầu nói: " Không cần đâu, ta chịu được mà."
" Chân của người chắc chắn đã bị trày rồi, nếu mà không xử lí sẽ bị nổi bong bóng đau lắm..."
" Tiểu Tiểu!"
Hải An ngắt lời nàng ta.
" Dạ?."
" Ta đã không còn là công chúa nữa rồi cũng không có yếu đuối như trước nữa." Cô bất đắc dĩ nói
Tiểu Tiểu buồn buồn nhìn cô, sau đó hai chủ tớ tiếp tục hành trình dắt ngựa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...