Edit: Ochibi
"Nha, ngươi khi nào thân với Mộ Lâm như vậy, vì mặt mũi Mộ Lâm, bọn ta không trêu đùa ngươi nữa."
Mấy người kia cười hì hì trở lại vị trí của mình, Phong Giác nhìn chằm chằm gương mặt Mộ Lâm ôn hòa tươi cười, thu kiếm, đến góc cuối cùng trong học đường dựa vào.
Bị từ chối thẳng mặt, Mộ Lâm chỉ liếc xéo hắn một cái.
Lăng Thanh Huyền cho hắn thư tịch rất nhiều, tri thức học đường, Phong Giác đã nắm giữ, vì mặt mũi Lăng Thanh Huyền, nên không có trực tiếp chạy lấy người.
Kế tiếp là khoá học ngự kiếm, vài cá nhân trực tiếp lên kiếm, lắc lư trước mặt Phong Giác khiêu khích, "Phong Giác nha, ngươi học được cái này sao? Muốn chúng ta chỉ dạy ngươi hay không?"
Giữa sân có thông đạo chuyên môn, chỉ cần trong thời gian quy định ngự kiếm đi tới đi lui là có thể.
Nhóm đầu tiên kết thúc, thành tích tốt nhất trong bọn họ là Mộ Lâm, nhìn Mộ Lâm được mọi người truy phủng, Phong Giác vững vàng đứng trên thân kiếm, người cười nhạo hắn lúc trước tại sao không đến học sửng sốt một chút, tự mình an ủi Phong Giác chỉ đứng được trên thân kiếm mà thôi, bước đầu tiên dễ như chơi ai chẳng biết.
Chính là khi Phong Giác được thành tích tốt nhất trong nhóm thứ hai, trên mặt bọn họ phủ định.
"Phong Giác nhất định là gian lận, hắn chưa từng tới học, làm sao có thể!"
"Đúng vậy, tư chất hắn rõ ràng kém như thế!"
Vài người không cam lòng bị hắn vượt qua, nổi lên đổ lỗi.
Trong đầu Phong Giác hiện lên khuôn mặt thanh lệ tuyệt trần kia, tự tin mười phần, "Không sánh bằng tức là không sánh bằng, lý do thật ra đâu có liên quan nhiều."
Ngại chỉ đạo tiên sinh còn ở đây, bọn họ muốn hội đồng Phong Giác cũng không thể, chỉ có thể dùng ánh mắt cảnh cáo hắn tối nay sẽ giết chết hắn.
Mộ Lâm cầm kiếm đi đến trước mặt hắn, "Phong Giác, so một lát không?"
Dung mạo hai người đều là thượng đẳng, chỉ là thể trạng Mộ Lam cường tráng, khí thế mạnh mẽ, đứng chung một chỗ, đối lập này càng thêm rõ ràng.
Người xung quanh đều ồn ào, Phong Giác đáp ứng, "Được."
Nếu thắng Mộ Lâm ngay lúc này, như vậy mọi người sẽ thấy hắn nỗ lực, biết hắn cũng không kém, cũng có thể làm vẻ vang Lăng Thanh Huyền.
Hai người đứng ngay vạch cất cánh, thi đấu bắt đầu, Phong Giác nhanh chóng dùng khí lực, kiếm dưới chân vừa trượt hắn trực tiếp té xuống, sư huynh vừa mới khiêu khích kia chợt thấy cười xấu xa, bàn tay hắn nhanh chóng đặt sau lưng.
"Ha ha, còn dám so tài với Mộ Lâm, may là không phải ngã theo kiểu cẩu gặm phân!"
Mộ Lâm thấy biến cố này, không tiếp tục tiến lên, đang chờ hắn.
Phong Giác một lần nữa lên kiếm, "Ta không nhận thua, tiếp tục thi đấu."
Hai người tiếp tục thi đấu, nhưng bởi vì Phong Giác mới ngã một lần, tư thế không chuẩn, tụt sau Mộ Lâm không ít.
Thông đạo cuối, Mộ Lâm dừng lại, "Phong Giác, ngự kiếm của ngươi, hẳn là Lăng trưởng lão dạy."
Ngữ khí hắn chắc chắn, Phong Giác không hé răng, dần dần tới gần, quyết định vượt qua hắn.
"Nàng quả nhiên rất lợi hại." Có thể làm người tư chất kém như vậy, học được ngự kiếm trong vài ngày.
Nghe tiếng cười của Mộ Lâm, trong lòng Phong Giác không thoải mái, hắn nhịn không được quay đầu lại nói: "Nàng là sư phụ ta, ngươi không cần mơ tưởng."
Mộ Lâm không nhanh không chậm đến bên người hắn, "Hai tháng sau, thí kiếm đại bỉ, nếu ta lấy được hạng nhất, vị trí đệ tử Lăng trưởng lão, ngươi phải cho ta."
"Ngươi đã là đệ tử Thiên trưởng lão!" Phong Giác nội tâm hoảng hốt, kiếm dưới chân cũng không ổn định.
"Cái này không cần ngươi quản, cuộc đấu này, ngươi đáp ứng không?"
Thí kiếm đại bỉ, là đại hội dành cho đệ tử nhập môn trong vòng 5 năm cùng nhau tỷ thí, sẽ căn cứ theo xếp hạng để thưởng, Mộ Lâm mới nhập môn nửa tháng, liền có hùng tâm tráng chí như vậy.
"Còn nếu ngươi lấy được hạng nhất, ta bảo đảm, vĩnh viễn không bao giờ tiếp cận Lăng trưởng lão."
8/2/2020
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...