Khúc Nhạc thật đúng là không ngờ nàng lại ngoan cố như vậy. Đã một lúc lâu, nàng vẫn kiên trì ngồi thất thần nơi đó.
Cuối cùng y thỏa hiệp: "Vậy ta đưa thái y đến khám cho ngươi!"
"Ở đây đợi ta."
Lăng Thanh Huyền sẽ ngoan ngoãn ngồi chờ? Dĩ nhiên là không.
Nàng chạy đi tìm Sở Mính, thấy hắn thân mặc long bào, bị một nhóm đại thần vây quanh.
Vừa nhìn thấy Lăng Thanh Huyền, hắn lập tức ôm nàng vào lòng.
Ừ, ngay trước mặt bá quan văn võ, ôm chặt lấy nàng.
"Nàng bỏ đi đâu?"
Thiếu niên phủ lên người nàng, giọng nói đầy sự ỷ lại.
Nhóm bô lão vờ như không thấy.
Lăng Thanh Huyền mím môi, hít thở sâu vài hơi, vỗ vai hắn: "Sở Mính, ta quyết định rồi."
"Quyết định chuyện gì? Mãi mãi ở bên ta sao?"
Sở Mính cũng không có yêu cầu gì quá đáng, chỉ cần nàng ở lại bên cạnh hắn là đủ.
Lăng Thanh Huyền lắc đầu, Sở Mính không hiểu lắm, thấy nàng nửa ngày không nói lời nào, vẫn kiên nhẫn dò hỏi: "Làm sao vậy?"
Đè nén huyết khí xuống, Lăng Thanh Huyền mở miệng: "Gả cho ngươi."
Khoảnh khắc đó, tim Sở Mính hụt mất một nhịp.
Hắn còn tưởng cả đời này cũng không cưới được nàng, không ngờ hạnh phúc lại đến nhanh như vậy.
"Thật sao?"
Lăng Thanh Huyền gật đầu.
Đừng bắt bổn tọa nói chuyện nữa.
Bổn tọa mở miệng sẽ thổ huyết đó.
Kinh dị lắm.
【Ký chủ, hu hu.】ZZ cắn khăn.
Sắp chết đến nơi rồi, cưới gì nữa mà cưới.
Chúng ta thoát ly nhanh nhanh không tốt sao?
Sở Mính buông nàng ra, muốn hôn nàng lại bị nàng tránh đi.
Hắn cho là nàng thẹn thùng nên cũng không cưỡng cầu.
Sở Mính kế thừa ngôi vị hoàng đế, Khúc Nhạc khôi phục thân phận hoàng tử, được ban thưởng Vương gia phủ đệ.
Ân thị cầm trái tim của Sở Cẩm tới tìm Sở Mính, bị đưa đi, vĩnh viễn không được phép ra khỏi lãnh cung nửa bước.
Khi Sở Cẩm soán vị, bá tánh sống trong lo sợ cực độ.
Bây giờ hoàng đế biến thành Sở Mính, được vạn chúng kính ngưỡng.
Tân hoàng lấy dân làm đầu, không đặt điều lệ hà khắc, cuộc sống của bách tính nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Đồng thời, tin tức về đại hôn của Sở Mính cũng truyền ra ngoài.
Ngoại trừ những nhân vật chủ yếu biết thân phận Quốc Sư của Lăng Thanh Huyền, những người khác hoàn toàn mù tịt.
Tiểu Lục xoa xoa lỗ tai, không thể tin được điều mình vừa nghe.
"Quốc Sư, ngươi nói cái gì?"
Cung biến tới quá đột ngột, nàng ta còn chưa kịp thích ứng chuyện Sở Cẩm trở thành hoàng đế thì Sở Mính đã lên ngôi.
Vừa thích ứng xong thì lại truyền đến tin đại hôn.
Thành thân thì cũng không có gì lạ.
Nhưng Quốc Sư không thể thành thân, nàng phải duy trì quốc vận mà.
Lăng Thanh Huyền hơi nhíu mày: "Có muốn làm Quốc Sư không?"
Tiểu Lục vẫn luôn mơ ước trở thành Quốc Sư nhưng nàng ta chỉ là một nha hoàn thấp hèn.
Bởi vì Lăng Thanh Huyền khoan dung, nàng ta mới có thể tiếp tục ngụy trang.
Nhưng bây giờ, Lăng Thanh Huyền thế mà hỏi nàng ta có muốn làm hay không.
Đây là chuyện mà nàng ta gật đầu là được sao?
"Ta, ta có thể sao?" Tiểu Lục ngập tràn hoài nghi.
Lăng Thanh Huyền gật đầu một cái, đem khí vận truyền cho Tiểu Lục.
Toàn thân được một luồng khí ấm áp vây quanh, Tiểu Lục còn chưa kịp phản ứng, nghi thức đã hoàn thành.
Nàng ta chớp mắt mấy cái đã thấy Lăng Thanh Huyền ho ra một búng máu.
Máu tươi bắn lên y phục Sở Mính chế tác riêng cho nàng, nhuộm đỏ một mảng.
"Quốc Sư! Ngươi sao vậy?"
Tiểu Lục sợ hết hồn, muốn chạy đi tìm thái y, lại bị Lăng Thanh Huyền giữ chặt lấy.
"Quốc Sư?"
"Ta không sao."
Nàng vừa mở miệng, lại một ngụm máu.
Máu phun như không cần tiền thế kia mà bảo không sao?
Tiểu Lục sợ tới mức nước mắt chảy ròng ròng: "Quốc Sư, có phải chuyển khí vận cho ta nên ngươi phải chết hay không?"
"Không phải."
Tiểu Lục lau nước mắt: "Thật sao? Ngươi phun nhiều máu như vậy, phải nhanh chóng tìm thái y.
Ta đi nói với Hoàng Thượng."
Tiểu Lục đột nhiên lao đi, Lăng Thanh Huyền dùng linh lực kéo nàng ta về.
Tiểu cô nương này sao không chịu nghe lời như vậy.
Dùng sức một chút, nàng càng đau.
"Ngươi dám nói cho hắn biết, ta sẽ gϊếŧ ngươi."
Tiểu Lục mím môi, mặt đầy lo lắng.
Mặc dù lúc trước nàng ta bị ma xui quỷ khiến để Tư Mã Vân Y mua chuộc nhưng nàng ta chưa từng có lòng muốn hãm hại Lăng Thanh Huyền.
Sau một thời gian ở chung, Tiểu Lục ngày càng tin phục Lăng Thanh Huyền.
Nàng vẫn luôn rất lợi hại, bây giờ lại mặt mũi trắng bệch, khóe miệng đổ máu.
Tiểu Lục nhất thời không tiếp thu được, càng không hiểu tại sao không cho nàng ta nói cho Hoàng Thượng biết.
"Làm một Quốc Sư tốt." Lăng Thanh Huyền vỗ vai Tiểu Lục.
Tiểu Lục nhìn bóng lưng nàng rời đi, hốc mắt đỏ lên.
Thật là kỳ quái, rõ ràng Lăng Thanh Huyền cũng không nói lời gì cảm động mà.
Lăng Thanh Huyền thay đổi y phục, rời khỏi Chiêm Tinh Lâu.
Đêm lạnh như nước, nàng chậm rãi đi.
Bên cạnh xuất hiện một người, nắm lấy tay nàng.
"Sao không mặc bộ y phục kia? Không thích à?" Sở Mính không mặc long bào, mà là một bộ thường phục.
Hắn bóp nhẹ bàn tay lạnh lẽo của Lăng Thanh Huyền, nhét vào tay áo hắn.
Lăng Thanh Huyền nhàn nhạt nói: "Tiểu Lục làm dơ."
Tiểu Lục: (; ̄Д ̄)
Sở Mính: "Đều do nàng nuông chiều mà ra."
Nếu không phải nàng chống lưng cho Tiểu Lục, chỉ riêng tội bất kính, Tiểu Lục có mấy cái đầu cũng không đủ chặt.
"Ta truyền chức vị Quốc Sư cho Tiểu Lục.
Nàng ấy sẽ trông coi Vu Dụ quốc thật tốt."
Khí vận trải qua ba lần truyền lại, đã không còn cường đại như xưa.
Quốc Sư không được cưới gả cũng trở thành lời nói suông.
Tiểu Lục còn nhỏ, chờ nàng ta tìm được nam tử mình thích rồi tính sau.
Sở Mính cũng không bận tâm chuyện này, hắn lay lay tay nàng: "Ta đưa nàng đi ngắm trăng."
Lăng Thanh Huyền không muốn đi.
Trăng có gì mà ngắm.
Ngày nào cũng không tròn thì là khuyết, có phải mấy trăm năm không thấy đâu.
Còn không bằng về ngủ.
Chỉ là chịu không nổi Sở Mính mè nheo, Lăng Thanh Huyền sóng vai cùng hắn đi.
Hai người bay lên nóc nhà, nhìn ánh trăng trắng bạc, Sở Mính nói: "Ta cứ tưởng đời mình sẽ trôi qua trong chém gϊếŧ.
Thanh Nhi, nếu không gặp nàng, không biết ta sẽ trở thành người như thế nào."
Ngươi sẽ bị Tam hoàng tử gϊếŧ chết.
【Ký chủ, xin đừng nói, ngươi nghe là được.】ZZ thật sợ nàng sẽ nói ra câu gì làm mất hứng.
Một nhiệm vụ chính tuyến thất bại, nhiệm vụ ẩn giấu sắp hoàn thành, năng lượng được thêm bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Tóm lại, có ích cho "người đó".
Sở Mính nắm tay nàng thật chặt, tay còn lại vuốt ve mái tóc nàng.
Vừa mềm vừa mượt.
"Thật may mắn, ta gặp được nàng, mới không biến thành quái vật bị người người đuổi gϊếŧ."
"Ta muốn cùng nàng trải qua thiên trường địa cửu, muốn cùng nàng đầu bạc răng long.
Chúng ta vui vẻ ở bên nhau, thành thân, rồi sinh mấy tiểu hoàng tử."
Vành tai hắn đỏ ửng, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng vào Lăng Thanh Huyền.
Nói ra cũng thật kỳ lạ, hai người họ còn chưa thành thân, hắn đã nghĩ xa như vậy rồi.
Lăng Thanh Huyền lẳng lặng mà nghe, sắc trời càng lúc càng tối, vô số ánh sáng tới gần.
Lăng Thanh Huyền híp mắt, nhìn ra bên ngoài Hoàng cung.
Hòa vào ánh đèn dầu của trăm họ, bay lên từng ngọn thiên đăng.
Trên mỗi ngọn thiên đăng đều có nét bút cứng cáp, viết lên một chữ "Thanh".
Bên cạnh còn có một ít chữ nhỏ, Lăng Thanh Huyền không đọc được.
【Sinh tử xa cách
Cùng người thề nguyện
Nắm tay đã hẹn
Sánh bước đến già.】
ZZ nhận ra mấy dòng, ở trong không gian ý thức của nàng mà ngâm nga.
"Thanh Nhi, có thích không?"
Khắp bầu trời đêm đều rực rỡ ánh đèn.
Lăng Thanh Huyền nghe giọng nói của mình vang lên: "Thích."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...