Lại qua nửa tháng, ZZ cuối cùng nhắc nhở có thể trở về.
Lăng Thanh Huyền cưỡi ngựa chuẩn bị rời đi, bị Giang Ly ngăn lại.
"Thê chủ, ta muốn đi cùng ngài."
ZZ, độ hảo cảm của tiểu gia hỏa hiện tại là bao nhiêu?
【99.
】
...Còn có một chút là thế nào?
Lăng Thanh Huyền vẫn một mực không tận lực đi hoàn thành nhiệm vụ ẩn giấu, nhưng nhiệm vụ chính tuyến cũng sắp hoàn thành, nhiệm vụ này cần phải tăng tốc.
Ghé vào cùng nhau, nàng kéo hắn lên ngựa.
Hai người trở lại Lăng vương phủ, phát hiện phủ bị niêm phong, một lượng lớn chứng cứ làm giả sổ sách, vơ vét tiền của, thông địch phản quốc bị Hoàng Phủ Vi ném tới trước mặt nàng.
"Đem Lăng vương bắt lại!"
Thị vệ hoàng cung không lợi hại như người của quân đội, nhưng mà Lăng Thanh Huyền không có phản kháng, bọn họ liền duy trì một khoảng cách, hộ tống nàng đến hoàng cung.
Việc ác của Lăng vương bị chiêu cáo thiên hạ, quân lệnh cũng con dấu, thậm chí tước hiệu của nàng tất cả đều bị thu hồi.
Nàng bây giờ chỉ như một bình dân bá tánh.
"Lăng Uyên, không ngờ ngươi thế mà mơ ước hoàng vị của trẫm.
Ngươi cùng trẫm tình như tỷ muội, nếu như thật sự muốn, vì sao không nói với trẫm, mà lại lén lút làm ra những thủ đoạn này?"
Hoàng Phủ Vi trong lời lẽ, đáy mắt đều tràn ngập thất vọng.
Mặc dù Thượng Quan Như An hành động thất bại, nhưng ả không nghĩ tới Lăng Thanh Huyền sẽ chủ động trở về, quả thực chính là tự chui đầu vào lưới.
Chỉ cần tại đây diệt trừ Lăng Thanh Huyền, như vậy về sau sẽ không có ai trở thành trở ngại cho ả nữa.
Giang Ly cũng sẽ ngoan ngoãn trở thành người của ả.
"Ngươi nói chuyện cũng thật là khôi hài.
Ta nói với ngươi, ngươi sẽ đem ngai vàng truyền cho ta?" Hoàng vị là dưa cải à?
Lăng Thanh Huyền cũng không gọi ả là bệ hạ, dù sao nàng hiện tại là bình dân.
Bình dân không lễ phép cũng là bình thường.
"Ngươi! Chết đến nơi còn ngoan cố!" Hoàng Phủ vi cười lạnh, hạ lệnh cho thị vệ trực tiếp xử tử Lăng Thanh Huyền.
Không người dị nghị, phân nửa quan viên trong triều đã đứng về phía ả.
Ám khí xẹt qua gò má của á, sau cảm giác đau nhói là máu tươi chảy xuống, đôi mắt trợn to, chủy thủ đặt bên cổ ả.
Bên cạnh truyền đến khí tức thuộc về một mình Giang Ly, Hoàng Phủ Vi trong nháy mắt sa vào, bỗng bừng tỉnh lại.
"Thả ngài ấy ra."
Hoàng Phủ Vi không cho người khống chế Giang Ly nên hắn có thể tự do hoạt động.
Hắn vẫn luôn chờ đợi thời cơ, không ngờ Hoàng Phủ Vi lại hạ lệnh gϊếŧ nàng, Lăng Thanh Huyền còn thờ ơ.
Hắn sẽ không để thê chủ của mình chịu uy hiếp.
Hoàng Phủ Vi cười hai tiếng, lại không chút sợ hãi: "Giang Ly, ngươi cho rằng trẫm ngồi lên ngôi vị hoàng đế này bằng cách nào? Đối với ngươi, chẳng lẽ trẫm không có biện pháp dự phòng sao?"
Chủy thủ của Giang Ly tới gần một phân: "Ngươi có ý gì?"
"Giang Ly." Lăng Thanh Huyền nhìn về phía hắn: "Trở về."
Đã đến nước này, sao nàng còn có thể bình tĩnh như vậy.
Giang Ly không muốn, nhưng cơ thể vẫn nghe lời mà trở lại bên cạnh nàng.
Lăng Thanh Huyền từ trong tay hắn lấy đi chủy thủ: "Đừng nóng vội."
Hắn sao có thể không vội.
Hắn căn bản không biết ý trong lời Hoàng Phủ Vi.
"Lăng Uyên, xem như ngươi thức thời, trẫm sẽ cho ngươi một cái chết không có thống khổ."
Hoàng Phủ Vi phất tay, cung nhân bưng lên một ly rượu độc.
Đáng tiếc cung nhân kia thời điểm đi ngang qua Hoàng Phủ Vi, tay run một cái, rượu độc toàn bộ vẩy lên người ả.
Ôi chao, tiếc cho bộ y phục đắt tiền nha.
Hoàng Phủ Vi đưa tay đẩy cung nhân kia, không ngờ cung nhân ngẩng mặt, ả lập tức cả kinh.
"Lý Như!"
Chẳng trách hôm nay nàng ta không thượng triều, cũng không xuất hiện, hóa ra là ở đây.
"Bệ hạ, Lăng vương điện hạ là trung thần, vì sao phải tru sát?" Lý Như cười hì hì đứng bên Lăng Thanh Huyền, đem chứng cứ bất lợi với Hoàng Phủ Vi phân phát cho các đại thần tại đó xem.
Những đại thần kia vốn có người không tin Lăng Thanh Huyền sẽ làm ra chuyện như vậy, bây giờ nhìn thấy chứng cứ, người nào cũng suýt chút nữa tức hộc máu.
Bệ hạ của bọn họ, thế mà lại là loại người này.
"Bệ hạ, những chứng cứ ngài thu thập từ Lăng vương phủ có cho các đại thần xem qua?"
Hoàng Phủ Vi không nghĩ tới, Lý Như vốn luôn bảo trì trung lập lại đứng về phe Lăng Thanh Huyền, thậm chí trở thành trợ lực cho Lăng Thanh Huyền.
Ả mặc kệ những thứ kia, hạ lệnh trảm Lăng Thanh Huyền, nhưng thị vệ một người cũng không dám động.
"Các ngươi dám chống lại mệnh lệnh của trẫm?!"
Nhóm thị vệ quỳ xuống: "Lăng vương trung thành với nước, mong bệ hạ minh xét."
Trước mắt tối sầm, Hoàng Phủ Vi không thể tin mà nhìn những người này.
Hết thảy kế hoạch của ả, vì cái gì lệch khỏi tính toán trước đây.
Những chứng cứ ở Lăng vương phủ, lấy ra xem xét, mới phát hiện chỉ là thư tín thông thường.
Những thứ Thượng Quan Như An bỏ vào đều bị Lăng Thanh Huyền thay thế.
Hoàng Phủ Vi tự cho là Lăng Thanh Huyền không có cơ hội xoay người, chưa từng kiểm tra lại.
Không nghĩ tới, lại bị phản đòn.
Mà những chứng cứ vạch tội ả, lại là thật.
Các đại thần nghị luận ầm ĩ, Lý Như nhân cơ hội đưa ra buộc tội.
Hoàng Phủ Vi giữa cơn cười điên dại, rút bảo kiếm trên điện, hướng Lăng Thanh Huyền đâm tới.
Lăng Thanh Huyền nhất định phải chết.
Quả nhiên, nàng chính là chướng ngại duy nhất của ả.
Kiếm bị đánh bật lại, Hoàng Phủ Vi một đầu tóc đen rơi xuống.
Lăng Thanh Huyền từ trên cao nhìn xuống, đưa tay: "Thuốc giải."
Hoàng Phủ Vi biết mình đánh không lại nàng, cười nói: "Không có, ngươi không dám gϊếŧ ta."
Cầm thanh kiếm kia, Lăng Thanh Huyền đâm vào tim ả, còn chưa hoàn toàn cắm hẳn vào.
【Ký chủ, ngươi nghe thấy rồi đó.
Nàng ta nói thật.
Nàng ta không có thuốc giải.】
Rốt cuộc là ai nghiên cứu ra loại độc dược này!
Lăng Thanh Huyền quăng kiếm, nghe thấy tiếng cười điên dại của Hoàng Phủ Vi.
Dưới sự lãnh đạo của Lý Như, quần thần tự nhiên là đứng về phía Lăng Thanh Huyền.
Thời điểm bọn họ chuẩn bị đưa Lăng Thanh Huyền lên làm nữ hoàng, Lăng Thanh Huyền đem Hoàng Phủ Hạnh ném cho bọn họ.
Lúc Hoàng Phủ Hạnh được xác định kế thừa hoàng vị, nhiệm vụ chính tuyến hoàn thành.
Hoàng Phủ Vi cũng bị nhốt vào địa lao.
Chuyện sau này, bọn họ phải dựa vào chính mình, Lăng Thanh Huyền mặc kệ.
Chỉ là nàng còn chưa kịp kéo Giang Ly rời đi, Giang Ly đã kéo lấy nàng, giống như minh bạch điều gì.
"Ngài muốn thuốc giải gì?"
"Không có gì."
Giang Ly ôm ngực, thống khổ phệ tâm bất tri bất giác bắt đầu.
Hoàng Phủ Vi thế mà hạ độc hắn, có lẽ đã từ rất lâu trước đó.
Vốn dĩ ả định sau khi Giang Ly hoàn thành nhiệm vụ sẽ giải độc cho hắn.
Thế nhưng hắn phản lại ả, cho nên ả để mặc độc dược tiếp tục ngấm sâu.
Thuốc lần trước Lăng Thanh Huyền cứu hắn, không thể giải được độc này.
"Có phải ta sắp chết không?" Sắc mặt hắn tái nhọt, thân thể không chống đỡ nổi.
Rõ ràng hắn không muốn yếu đuối như vậy, nhưng lúc nào cũng cho nàng thêm phiền.
"Ngươi sẽ không chết." Lăng Thanh Huyền đỡ hắn.
Lại phát hiện, nhiệt độ trên người hắn dần dần hạ thấp, so với nàng còn thấp hơn.
Cắn môi, Giang Ly nắm chặt nàng: "Không sao, chết thì chết thôi.
Có thể chết trong vòng tay của thê chủ, cũng đủ rồi."
Thanh âm của hắn càng ngày càng nhỏ, lục phủ ngũ tạng quặn đau, máu tươi cũng bắt đầu rỉ ra.
"Sẽ không để ngươi chết."
Tiếng nói kia dường như đang vuốt phẳng cảm xúc của hắn, nhưng hắn vẫn không ức chế được mà run rẩy.
Hắn không muốn chết, hắn còn muốn tiếp tục nấu cơm cho thê chủ.
Muốn tiếp tục may túi tiền cho thê chủ.
Muốn buổi tối sưởi ấm cho thê chủ.
Muốn cùng nàng ở bên nhau, trong sân nhỏ trồng rau nuôi cá, trải qua cuộc sống bình đạm.
Hắn sẽ không còn tay nhuốm máu tanh, nàng sẽ không còn phải lo nghĩ việc triều đình.
Đôi mắt bỗng trầm trọng không mở ra được.
Thượng Quan Như An nói không sai.
Hắn là kẻ lừa gạt, là một tên trộm.
Lừa nàng rất nhiều, rất nhiều.
Còn trộm đi rất nhiều ngày tháng hạnh phúc bên nàng.
Hiện tại đã đến lúc phải trả lại.
Hắn dần dần không thấy rõ xung quanh, lại cảm nhận được người đang đỡ mình, động thủ đâm thủng gì đó.
Chất lỏng ấm áp nhỏ giọt trên môi, chảy vào cổ họng.
Tanh ngọt.
Hắn dùng hết sức lực mở mắt ra, nhìn thấy chủy thủ dính đầy máu, những giọt máu kia trượt vào trong miệng hắn.
Mà trên ngực thê chủ, thấm ra tiên diễm huyết hồng.
Tâm đầu huyết của ái nhân, chính là thuốc giải.
Độc Tâm Thuật cho nàng biết, thuốc giả chính là thứ này.
Khí lực của Giang Ly khôi phục, hắn hoảng loạn duỗi tay giúp nàng đè lại vết thương đang không ngừng đổ máu.
"Thê chủ!"
Vì cái gì máu không ngăn lại được? Vì sao?
"Ta nói rồi, ngươi sẽ không chết."
Chủy thủ rơi xuống trên mặt đất, phát ra tiếng vang lanh lãnh.
Chờ tiếng vang hoàn toàn biến mất, trái tim của người kia, cũng đã ngừng đập.
"Thê chủ!"
Nước mắt nóng bỏng rơi trên dung nhan thanh lãnh tuyệt trần.
Giang Ly ngữ khí nhẹ đến không nghe thấy: "Thê chủ, lại cho ta hôn ngài một chút đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...