Hệ Thống Xuyên Nhanh Theo Yêu Cầu

Không lâu sau đó, Hạ Duệ dần tỉnh lại.

Nếu đổi thành người khác, e rằng đã sớm mất mạng. Cho dù Lâm Mặc đã cố công đem thuốc cho hắn uống, nếu không phải có cơ thể cấp S này, hắn cũng chống cự không nổi với độc dược kia.

Không ngờ tinh cầu này không hề vô hại như vẻ bề ngoài chút nào, ngay cả một gốc thực vật cũng có thể là kẻ đi săn dữ tợn. Hơn nữa độc dược của nó lại có thể trực tiếp thẩm thấu qua da đi vào trong máu, chỉ riêng điều này thôi cũng đủ khiến tất cả mọi người phải e ngại.

Hạ Duệ sẽ không ngây thơ cho rằng hắn tỉnh lại được chính là nhờ giải độc đan của quân bộ phát cho. Thời điểm ngất đi, hắn rất rõ viên giải độc đan đó không có tác dụng. Hơn nữa trong trí nhớ mơ hồ của hắn, dường như đã có ai nhét vào miệng hắn một loại thuốc nào đó, sau khi uống xong cơ thể hắn dần trở nên dễ chịu hơn, qua một lúc thì tỉnh lại.

Lâm Mặc đã cứu hắn.

Nghĩ đến đây, hắn xoay mình tìm kiếm bóng hình cậu, phát hiện Lâm Mặc đã lăn ra ngủ bên cạnh từ lúc nào.

Bất quá rất nhanh, mi tâm Hạ Duệ liền phải chau lại. Hắn nhìn thấy một bên cẳng chân còn đang băng bó rướm máu khô của cậu, ngực ẩn ẩn phát đau.

Lâm Mặc bị thương? Thế nhưng trước đó hắn đã đảm bảo cậu lông tóc vô hại, như thế nào lại xuất hiện loại vết thương này?

Hắn cúi đầu quan sát, phát hiện một mảnh thực vật bén nhọn cách đó không xa. Ngón tay Hạ Duệ hơi run lên, cầm mảnh gai kia lên.

Cho dù thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, lại không có trí nhớ nhìn lần liền nhớ của Lâm Mặc, Hạ Duệ vẫn vô cùng chắc chắn rằng đây chính là một phần của dây leo tấn công bọn họ trước kia. Mặc dù hình dạng có hơi khác biệt, phần thân không mềm mại như những sợi đã bắt lấy cậu trước đó, hắn vẫn nhận ra bọn chúng là một.

Nói như vậy, Lâm Mặc đã quay lại nơi đó... Một mình?

Hạ Duệ trong lòng khó chịu. Hắn không biết chính mình đang tức giận nhiều hơn, hay đau lòng cậu nhiều hơn.

Có điều trước đó hắn vẫn còn việc cần làm. Hạ Duệ dựa vào kinh nghiệm của mình, rất nhanh phát hiện Lâm Mặc băng bó chân sai cách. Nếu không mau sửa lại, về sau sẽ để lại dị tật, rất khó chữa trị.

Hắn một tay nhấc chân cậu lên, động tác tuy nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến Lâm Mặc đau đớn giật mình tỉnh lại. Hai mắt cậu chớp chớp mơ hồ, bên trong ngập nước tựa như một thú nhỏ ủy khuất vậy.

"Xin lỗi, làm cậu đau ư?" Hạ Duệ lo lắng hỏi, "Tôi thấy cậu băng bó sai cách, sợ ảnh hưởng đến vết thương nên muốn giúp cậu bó lại."

"Chỉ một chút thôi." Lâm Mặc đáp, "Cảm ơn anh."

Hạ Duệ cẩn thận tháo băng vải ra, rất may Lâm Mặc tối thiểu cũng biết dùng bình xịt để chữa trị ngoại thương, như vậy chỉ cần băng bó đúng cách, đợi đến khi về lại doanh trại đem cậu vào máy chữa bệnh liền có thể chữa lành phần xương gãy.

"Có phải khi nãy cậu cho tôi uống thuốc gì đó?"

Câu hỏi của Hạ Duệ cứ như thế không chút chuẩn bị mà lao tới, khiến Lâm Mặc hoảng hốt, lắp bắp nói: "Tôi... tôi..."

Hạ Duệ: "Không cho nói dối."

Uy áp của Hạ Duệ thật quá đáng sợ, ánh mắt hắn nhìn cậu vô cùng nghiêm túc, Lâm Mặc chẳng hiểu sao dáy lòng run rẩy không dám nói dối, liền khai thật: "Đúng vậy. Nhưng mà đó là thuốc trị độc cho anh, không có tác hại gì đâu..."

Quả nhiên! Hạ Duệ nghĩ thầm trong lòng, ngữ điệu càng thêm nghiêm nghị: "Thuốc của cậu không phải chung loại giải độc đan được phát xuống."

Trước khi chiến dịch bắt đầu, những người tham gia đều được nhận một túi sơ cứu khẩn cấp, bên trong bao gồm các loại thuốc giải linh tinh cùng bình xịt chữa thương và băng vải. Dụng cụ bên trong mỗi túi đều đồng đều, không thể nào có chuyện thuốc của hắn vô tác dụng mà thuốc của Lâm Mặc lại có hiệu quả được. Trừ phi... thuốc của cậu khác hắn.

Nhìn thấy gương mặt cứng rắn cùng ánh nhìn nghi ngờ của Hạ Duệ, Lâm Mặc cảm thấy bao nhiêu dũng cảm đánh nhau với dây leo ban nãy đều tan biến mất rồi. Cậu cho rằng hắn đang trách móc mình giấu diếm, gần như khóc nức nở nói: "Không... không phải tôi giấu thuốc không cho anh uống đâu! Ban đầu khi thấy thuốc của anh không có tác dụng, tôi đã muốn lấy thuốc của mình rồi. Nhưng... nhưng cũng do tôi vô dụng, đánh rơi túi khẩn cấp ở hiện trường..."

Hai nắm tay Hạ Duệ siết chặt lại, quai hàm banh cứng, yết hầu khó nuốt: "Cậu... quay lại chỗ đó?"

Lâm Mặc sụt sùi gật đầu một cái, càng thêm minh xác cho suy đoán trong lòng của Hạ Duệ.

Tại sao trên đời này lại có kẻ ngu ngốc đến như vậy? Hạ Duệ khó chịu tưởng tượng đến hình ảnh một nghiên cứu viên gầy gò thể trạng chỉ tới cấp F như cậu, đi bộ lâu một chút liền thở dốc, vậy mà dám một mình quay lại chốn nguy hiểm kia! Cậu ta không hiểu rằng việc đấy nguy hiểm đến thế nào sao?! Bây giờ hắn cảm thấy Lâm Mặc chỉ bị thương một bên chân đã là quá mức may mắn rồi!

"Cậu có bị ngốc không?! Tôi có bảo cậu quay lại à?!" Hạ Duệ vô cùng tức tối, cổ họng như bị nghẹn lại, "Có việc gì thì đợi người cứu hộ đến, cậu cho rằng chính mình là ai? Lấy cái thân nhỏ bé này của cậu, còn muốn chơi trò anh hùng gì!"

"Tôi không có..." Lâm Mặc kéo kéo góc áo bản thân, "Tình trạng trúng độc của anh rất nguy hiểm, chính tôi cũng không biết anh có thể đợi được đến khi bọn họ tới hay không..."

Huống hồ cho dù những người kia tới, cũng chưa chắc họ sẽ nghe lời cậu đi lấy túi thuốc kia. Chỉ có mình Lâm Mặc biết bên trong túi khẩn cấp của mình có điều đặc biệt, bất quá cậu chắc chắn khó lòng giải thích để họ hiểu được.

Lúc này đây Hạ Duệ đã băng bó xong, hắn ngồi xuống đối diện cậu, ngữ khí nghiêm khắc: "Không được khóc, trả lời câu hỏi của tôi."

Nghe hắn nói vậy, Lâm Mặc đành cắn răng nén ngược nước mắt sắp ào ạt chảy ra của mình. Từ giây phút cứu người, cậu biết chính mình nhất định sẽ bị chất vấn rất nhiều vấn đề.

Hạ Duệ: "Thuốc của cậu từ đâu mà ra?"

Im lặng.


Hạ Duệ: "Thân thế thực sự của cậu là gì?"

Im lặng.

Hạ Duệ: "Rốt cuộc cậu đang che giấu việc gì?"

Lại vẫn im lặng.

Lâm Mặc cắn răng, chuyện liên quan đến viện nghiên cứu, cậu không thể nói!

Ánh mắt lạnh lùng của Hạ Duệ nhìn gương mặt kiên cường nhỏ bé đó, chỉ biết dùng mỗi im lặng để đối phó với hắn. Hắn cười nhạt: "Nếu không muốn để lộ bí mật của mình, lẽ ra ngay từ đầu cậu không nên làm những chuyện đó."

Kỳ thực hắn chỉ muốn đóng vai người ác đe dọa Lâm Mặc một chút, để cho cậu học ngoan mà hiểu ra vấn đề, không cần ngu ngốc liều mạng làm những chuyện như vậy nữa. Ai ngờ Lâm Mặc nghe xong mắt càng ầng ậng nước, vừa khóc vừa nói: "Tôi đương nhiên biết chính mình làm như vậy sẽ khiến anh nghi ngờ rất nhiều thứ, nhưng... nhưng tôi không thể nhìn anh chết..."

Hạ Duệ nghĩ, trái tim của hắn điên rồi, vì sao lại đập bang bang nhanh đến như vậy.

"Tại sao không thể để tôi chết?" Hắn nhận ra giọng mình đã khàn đi, "Tôi chết đi, bí mật của cậu cũng không lo bại lộ."

"Bởi vì, nhìn anh chịu đau đớn như vậy, trái tim tôi cũng rất đau." Lâm Mặc đỏ hoe mắt.

Rất đau, thật sự rất đau, cho nên dù đối mặt với nguy cơ để lộ ra dấu vết khiến đối phương nghi ngờ, dẫu phải một lần nữa tiến vào nguy hiểm, Lâm Mặc có làm lại lần nữa cũng sẽ không thay đổi quyết định.

Cậu không hiểu tại sao nữa. Cậu đã đọc rất nhiều sách, học rất nhiều thứ, nhưng không có thứ gì giải thích được cho cậu vì sao trái tim của cậu lại đau đến như vậy.

Thân thể Lâm Mặc bất giác hơi co lại, đây là dấu hiệu muốn tự bảo vệ bản thân. Hạ Duệ nhìn thấy tất cả cảm xúc trên gương mặt cậu, cậu ta không biết rằng kỳ thực khi nhìn thấy vết thương trên chân cậu, nghe cậu kể lại những việc mình làm, trái tim hắn cũng đau không kém.

Lâm Mặc cảm nhận Hạ Duệ đang áp sát lại gần mình, cậu sợ hãi nhắm mắt lại. Liệu Hạ Duệ có đánh mình vì đã nói dối hắn bao lâu nay không? Chắc là có đi. Lâm Mặc không biết Mục Thanh Hoài cùng Nhan Hạc Hiên đang suy tính chuyện gì, nhưng chắc chắn việc bọn họ làm không hề đứng về phía nhân loại. Cho nên tính toán đơn giản chút, cậu cũng đang đứng ở thế đối ngược với Hạ Duệ.

Thế nhưng đau đớn cậu chờ đợi lại không xảy ra, trái lại Lâm Mặc tràn ngập trong khí tức của Hạ Duệ. Hắn ôm chặt cậu, nửa xiết chặt lại phải nhẹ nhàng tránh không khiến cậu bị thương, giọng nói khàn hẳn: "Lâm Mặc, bây giờ tôi tin, cậu thật sự rất ngốc."

Chỉ có người ngốc nghếch như thế mới không để ý thân mình, ngu ngốc chạy đi cứu hắn. Cậu rõ ràng nhỏ yếu như thế, tính tình nhút nhát dễ sợ hãi, lại dám một mình quay lại đối đầu cùng loại quái vật chưa rõ kia. Tại sao phải quan tâm đến hắn như vậy, cậu ta tự bảo vệ chính mình thôi cũng đủ rồi mà, hắn mới là thể năng cấp S, mới là người bảo vệ...

Đã từ lâu Hạ Duệ luôn đứng ở vị trí kẻ mạnh, hắn không nhớ lần cuối cùng được trải nghiệm tư vị được người khác bảo vệ nữa. Mọi người đều cảm thấy Hạ thiếu tướng mạnh mẽ đến như vậy, sao lại cần người khác đến giúp đỡ chứ. Chính hắn cũng nghĩ như vậy. Nhưng giờ đây hắn phát hiện, hóa ra cảm giác có người quan tâm che chở cho mình, lại tuyệt vời đến như thế.

Bất quá cho dù tư vị kia có ngọt ngào mỹ vị đến đâu, Hạ Duệ cũng không muốn lặp lại lần nữa. Lần này Lâm Mặc may mắn thoát được, thế nhưng không đồng nghĩa mọi lúc khác cậu sẽ được an toàn. Nghĩ vậy, Hạ Duệ nhanh chóng quay lại ngữ khí nghiêm khắc lạnh lùng như mọi khi của mình: "Không nghe lời phải chịu phạt."

Lâm Mặc hơi cắn môi, sắc mặt có chút trắng bệch: "Chỉ cần anh không dò hỏi... những chuyện kia nữa, phạt thế nào cũng được."

Hạ Duệ cũng đoán được những bí mật kia của Lâm Mặc thực sự rất khó để cậu nói ra, bằng không cậu đã chẳng kín miệng đến bây giờ. Lúc bình thường hắn đã không ép cậu, hiện tại cậu lại cứu mạng hắn, về lý hay về tình hắn đều không có tính toán bắt cậu phải khai thật.

Cho nên, trừng phạt gì đó, bất quả chỉ là nghiêm khắc một chút khiến vật nhỏ này nghe lời thôi. Hạ Duệ che giấu ý cười trong mắt, vẫn giả bộ lạnh lùng hỏi: "Nên phạt thế nào?"

Có lẽ do khi nãy mất máu quá nhiều, đầu óc Lâm Mặc thật sự choáng váng, mông lung nghĩ một hồi liền dè dặt nói: "Nhốt trong phòng tối hai mươi tư giờ?"

Chân mày Hạ Duệ nhíu chặt, phòng tối?! Loại hình phạt này ngay cả tù binh nếu không phạm phải lỗi nghiêm trọng cũng chưa bị áp dụng, trong quân đội càng không có chuyện này, tại sao Lâm Mặc có thể nhẹ nhàng nói ra như vậy?!

Lâm Mặc trông thấy Hạ Duệ nhíu mày, còn tưởng đề nghị của mình quá thấp, sợ hãi tăng lên: "Vậy thì bốn mươi tám giờ?"

Chân mày Hạ Duệ lại càng nhíu chặt hơn!

Lâm Mặc càng thêm hoảng, rụt rè đề nghị: "Cho... cho tôi ngồi ghế điện cũng được..."

"Cậu còn ngồi cả ghế điện?!" Đến mức này thì Hạ Duệ cũng kiên nhẫn không nổi, cơn giận dưới đáy lòng như núi lửa phun trào.

"Chưa... chưa từng, mới thấy qua thôi..." Lâm Mặc nhìn thái độ của Hạ Duệ không hiểu ra sao, chẳng biết chính mình nên nói gì nữa. Nhờ có Mục Thanh Hoài, rất may mắn cậu chưa từng nếm trải nỗi khổ ghế điện, thế nhưng trước kia từng vài lần bị viện nghiên cứu cho tận mắt chứng kiến các màn tra tấn đó, để cho bọn họ sợ hãi không dám sai phạm.

Có điều Lâm Mặc cảm thấy chỉ có mình cậu mới hoảng sợ thôi, đa phần những người nhân tạo khác đều không để tâm lắm, Mục Thanh Hoài còn ngáp ngắn ngáp dài bảo chừng nào mới kết thúc rồi ngủ gật luôn tại hiện trường.

Ánh mắt Hạ Duệ trở nên lạnh lẽo, trái tim lại co rút khó chịu. Rốt cuộc Lâm Mặc đã lớn lên trong hoàn cảnh như thế nào vậy?! Thời đại hiện nay ai lại có thể nhẫn tâm dùng phòng tối hay ghế điện để trừng phạt một người bình thường chứ!

Giờ phút này hắn hoàn toàn chắc chắn toàn bộ hồ sơ của Lâm Mặc đều là giả. Một người bình thường không thể nào trải qua những thứ đó được. Chí ít sẽ không có cha mẹ nào lại đối xử với con cái mình như thế mà chưa bị quân bộ phát hiện tống giam.

"Được rồi, đừng sợ, tôi không phạt cậu đâu." Hạ Duệ vừa an ủi, vừa ôm lấy người vào lòng.

"Thật không?" Lâm Mặc ngẩng đầu lên, vô tình quẹt hết nước mắt vào bả vai đối phương. Nhận ra hành vi của mình, cậu lén lút lấy ống tay áo chùi chùi, hy vọng Hạ Duệ không phát hiện ra, trong khi đối phương ngược lại đã sớm nhận ra còn đang nhịn cười đây.

Cậu cho rằng Hạ Duệ sẽ rất tức giận khi phát hiện ra cậu lừa dối hắn bấy lâu, ấy vậy mà đối phương lại bao dung tha thứ, còn chẳng phạt cậu nữa. Đúng thật là người tốt mà.


Hạ Duệ ôm tấm lưng nhỏ bé đó vào lòng, cảm thấy buồn cười. Người này giúp người chẳng cần hồi báo, lại luôn nhận lỗi sai về mình. Hắn làm sao nỡ phạt cậu chứ, huống chi cậu đúng thật không làm gì sai cả.

Hắn lúc này sực nhớ ra trước đó mình có dặn Lâm Mặc chạy đi ra khỏi vùng nhiễu sóng mà mở tín hiệu cầu cứu, lập tức hỏi: "Cậu đã truyền tín hiệu đi chưa?"

"Đã làm rồi." Lâm Mặc gật gật đầu.

Hạ Duệ nghĩ tới điều gì, hắn buông người ra, cầm lấy bộ đàm kiểm tra. Không biết có phải do loại dây leo kỳ quái kia rời đi hay không, tín hiệu sóng lúc này đã bình thường trở lại. Hắn gửi tin nhắn xác nhận an toàn, ra hiệu cho bọn họ không cần phải chạy đến nữa.

Sức khỏe hiện tại của hắn lẫn cậu đều chưa khôi phục hẳn, nếu quân bộ tìm thấy sớm muộn gì cũng phát hiện chuyện hắn bị trúng độc, lại lòi ra thêm việc thuốc giải Lâm Mặc cố giấu. Chi bằng đợi hắn hoàn toàn khôi phục, sau đó mang cậu về, lược bỏ phần bị trúng độc kia đi, như thế không ai nhận ra.

Nếu là Hạ Duệ của bình thường, hắn sẽ không làm những chuyện trái quân quy như vậy. Thế nhưng hiện tại hắn không muốn bất kỳ ai phát hiện ra bí mật của Lâm Mặc, cũng không muốn ai thương tổn cậu nữa.

Xét theo phục hồi cơ thể hắn hiện tại, hẳn đến mai liền hoàn toàn khôi phục như bình thường rồi. Không thể không nói thuốc của Lâm Mặc đúng thật rất tốt, nếu có thể phát hành rộng rãi cho quân bộ thì... Nghĩ đến đây, hắn liền ngưng. Tạm thời chuyện này gác sau, Lâm Mặc ngay cả nguồn gốc thuốc cũng không muốn nói tới, bảo cậu giao nộp công thức lên là chuyện khó còn hơn lên trời. Cậu thoạt nhìn mềm mại yếu đuối thế thôi chứ cũng cứng đầu cứng cổ không thua kém ai, hắn không nên phí công làm khó người ta làm gì.

"Chúng ta sẽ phải ở lại đây một đêm." Hạ Duệ thông báo, sau đó đứng lên.

"Người bên quân bộ không đến kịp sao?" Lâm Mặc thắc mắc.

"Tôi bảo họ đừng đến." Hạ Duệ đơn giản nói, "Cậu cũng đâu muốn lộ bí mật hiện tại của mình nhỉ?"

Đúng thật nếu có thể che giấu được việc Hạ Duệ trúng độc thì Lâm Mặc không cần lo lắng lộ ra việc mang theo thuốc giải đặc hiệu bên mình, còn đang suy nghĩ làm sao thuyết phục đối phương đây, bất quá cậu thật sự không nghĩ tới Hạ Duệ sẽ tình nguyện che giấu việc này thay cậu.

Cậu lại vặn vặn ngón tay: "Cảm... cảm ơn anh rất nhiều."

Hạ Duệ: "Lần sau còn dám làm chuyện ngu ngốc sẽ không bao che cho cậu nữa, hiểu chưa?"

Lâm Mặc cẩn thận đáp: "Hiểu rồi."

Miệng thì nói thế, chứ nhìn vào ánh mắt của cậu, Hạ Duệ cảm thấy nếu chuyện hôm nay lặp lại, Lâm Mặc vẫn sẽ làm như thế mà thôi. Hắn bất giác thở dài, cảm giác vô cùng quẫn bách, không biết nên xử lý thế nào nữa.

"Trước tiên tôi sẽ đi kiếm củi về, cậu ngồi yên ở đây, tuyệt đối không được chạy lung tung, nghe chưa?"

"Ừm." Lâm Mặc ngoan ngoãn gật đầu, đáng tiếc thay Hạ Duệ bây giờ không có cách nào tin tưởng nổi, trong lòng luôn có loại ảo giác chỉ cần mình quay đầu đối phương liền đi đâu mất dạng.

Hắn rời khỏi hang động, thầm nghĩ, chính mình nhất định phải mau chóng hoàn thành công việc, vật nhỏ này rất không nghe lời, nếu đi lâu quá không chừng cậu ta cho rằng hắn gặp nguy hiểm lại chạy đi tìm thì phiền phức vô cùng.

Cây cối ở đây may mắn thay khá giống thực vật tại Trái Đất, không có biến dị như cái dây leo quái đản kia, Hạ Duệ dùng đao lượng tử chặt rất nhanh liền được cả bó củi lớn rồi.

Hắn nghe tiếng sấm, ngẩng đầu lên, phát hiện mây đen không biết từ bao giờ đã vây kín trời. Suy nghĩ đầu tiên trong lòng Hạ Duệ chính là, nơi này sắp có mưa sao?

Kỳ thực ngẫm lại hắn cảm thấy buồn cười. Đương nhiên tinh cầu này phải có mưa thì mới có sự sống được. Bất quá hắn cảm thấy may mắn với quyết định sớm ra ngoài chặt củi của mình, nếu đợi đến khi mưa xuống ngược lại dù có đốn được thì gỗ cũng đã bị ướt, rất khó bắt lửa.

Mây đen quay cuồng, từng hạt mưa bắt đầu lộp bộp rơi xuống. Hạ Duệ tay vác bó củi sải chân dài mau chóng chạy về. Chính hắn cũng không ngờ mưa nơi này lại đổ xuống nhanh đến như thế, mới đi hơn nửa đoạn đường nước mưa đã ào ào trút xuống. Miệng lẩm bẩm một câu chết tiệt, hắn chỉ hy vọng Lâm Mặc sẽ không vì cơn mưa này cuống quýt chạy đi tìm hắn.

Quả nhiên gần về đến nơi, hắn trông thấy một bóng dáng nho nhỏ hoảng hốt lén lút bò ra ngoài hang, đầu xoay tới xoay lui như tìm kiếm gì đó. Hạ Duệ tức giận vô cùng, quát to: "Mau đi vào!"

Lâm Mặc cũng chưa rời khỏi hang được bao nhiêu, chỉ vừa mới bước ra cửa hang thôi. Cậu vốn thấy trời mưa, Hạ Duệ lại chưa về, trong lòng sợ hãi không biết hắn có bị làm sao không, vừa mới tỉnh dậy không lâu bị trúng mưa thì thế nào, nhanh chóng quên phắt lời căn dặn của đối phương, khập khiễng bước ra tìm người.

Hạ Duệ đẩy người vào, áo ngoài của hắn ướt sũng, của Lâm Mặc khá hơn tí nhưng vẫn ẩm ướt. Ánh mắt hắn nhìn cậu sắc như dao cạo, Lâm Mặc tự biết mình sai thật rồi liền ủ rũ cúi đầu: "Tôi xin lỗi."

Cậu thật sự sẽ không đi xa, chỉ là rời khỏi hang động một chút xíu để nhìn xem Hạ Duệ ở đâu mà thôi. Hạ Duệ mới vừa tỉnh lại, không khéo trúng mưa lại ngất đi giữa chừng thì sao. Dù thuốc giải của Mục Thanh Hoài thoạt nhìn đã giải được độc trong người hắn, cậu vẫn chưa an tâm lắm. Nhưng dù sao cậu đã hứa với hắn ngồi yên, cuối cùng lại vẫn không nghe lời, lỗi sai đương nhiên thuộc về cậu.

Chính Lâm Mặc cũng thấy bản thân sao mà hư hỏng quá, bình thường cậu đâu có như vậy, Mục Thanh Hoài với Nhan Hạc Hiên kêu cậu làm gì chắc chắn cậu sẽ làm y hệt không sai phạm. Tự dưng đổi thành Hạ Duệ, cơ thể liền không nghe lời nữa, đầu óc cũng có vẻ dốt đi. Lâm Mặc hoảng hốt quá chừng, chẳng lẽ mới rời khỏi viện nghiên cứu không bao lâu IQ của cậu đã bị tuột xuống rồi sao?!

Hạ Duệ im lặng, sau đó đặt đống củi xuống, trong lòng thở dài. Kỳ thực có mắng cậu thêm nữa cũng chỉ bằng thừa, Lâm Mặc rõ ràng là một tên không bao giờ nhớ đòn mà!

Lâm Mặc lúng túng cúi người theo, thấy Hạ Duệ im lặng mặc kệ mình thì hối hận không thôi. Cậu không biết làm cách nào để hắn nguôi giận, cố gắng khiến bản thân hữu dụng thêm chút bằng cách đánh lửa, thế nhưng cậu hoàn toàn không làm được, dẫu trong đầu có ghi nhớ phương pháp sơ khai dùng hai que củi cọ xát nhau, thì que củi rơi vào tay Lâm Mặc bỗng dưng trở nên thừa thãi lạ thường, hoàn toàn vô dụng.

Tạch. Hạ Duệ mở bật lửa lên, châm đốt đống củi: "Cậu bị ngốc à, trong túi khẩn cấp có trang bị bật lửa mà."

Nhìn từng đốm lửa theo ánh lửa bay lên, Lâm Mặc xấu hổ quá chừng, ngập ngừng: "Tôi... tôi chỉ là quên mất."


Hạ Duệ nói xong câu đó ừ hữ một tiếng lại im lặng, không gian vắng lặng như tờ. Lâm Mặc cúi đầu nhìn đống lửa, xong rồi, hắn nhất định rất giận, cho dù cậu xin lỗi hay nói gì cũng không để ý tới. Chẳng hiểu sao thái độ của Hạ Duệ lại khiến Lâm Mặc chú ý đến như vậy, lại còn mơ hồ khổ sở. Trước kia ở viện nghiên cứu cậu có thể cả ngày không nói chuyện với ai câu nào cơ mà.

"Hắt xì!" Lâm Mặc hắt xì một cái, hơi rùng mình.

Áo ngoài cậu sau trận lăn lộn ban nãy cùng đống dây leo đã sớm bẩn đến không nhìn ra rồi, cộng thêm dính chút nước mưa nữa nên ẩm ướt, hiện tại nước mưa thấm vào bên trong bất giác khiến cậu run rẩy cơ thể.

Nhìn sang bên cạnh, trông thấy Hạ Duệ treo áo của hắn lên phía trên trần hang hong khô, Lâm Mặc hơi ngần ngừ. Cậu không cao như hắn, cũng không biết cách làm thế nào để móc quần áo không bị rơi trong tình huống này, vẫn là thôi đi vậy.

"Cởi ra." Âm thanh lạnh lùng của Hạ Duệ vang lên.

Cặp mắt ngơ ngác của Lâm Mặc ngẩng lên, tim bất chợt đập thình thịch không rõ nguyên do, hỏi: "Cởi... cởi áo?"

Hạ Duệ: "Đương nhiên, cậu còn muốn để cho chính mình bị bệnh mới chịu sao?"

Lâm Mặc còn đang phân vân, bị cặp mắt sắc bén kia chiếu tới thì tâm tư gì cũng xìu hết, không dám cãi lời ngoan ngoãn cởi áo ngoài ra. Hạ Duệ túm lấy treo lên phía bên cạnh áo của hắn, Lâm Mặc nhìn theo, chợt cảm thấy hai bộ áo song song nhau nhìn thật đẹp mắt.

Cậu nhanh chóng rũ mắt xuống, nói nhỏ: "Cảm ơn anh."

Hạ Duệ bỗng dưng cảm thấy chính mình thật buồn cười, vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà làm ra thái độ trẻ con đến như thế. Hắn đã bao nhiêu tuổi rồi cơ chứ, còn chơi trò giận lẫy không nói chuyện với nhau.

Bàn tay rộng rãi ấm áp xoa đến trên đỉnh đầu cậu, người bên dưới ban đầu theo bản năng hơi rụt mình xuống, nhưng rất nhanh liền giữ nguyên không dám động đậy. Hạ Duệ nhìn sang, hỏi: "Thật sự biết sai?"

Hai mắt Lâm Mặc hơi sáng lên một chút: "Anh không giận nữa?"

"Không, tôi vẫn tức giận." Hạ Duệ nghiêm túc đáp.

Ngay lập tức ánh sáng trong mắt cậu theo đó liền ảm đạm xuống, đôi mắt như ướt dầm dề, thoạt nhìn chẳng khác gì một con thú cưng bị chủ bỏ rơi. Ngón tay cậu bối rối nắm vạt áo, môi hơi mím lại, tựa hồ không biết nên trả lời sao cho đúng.

"Có điều tôi tha thứ cho cậu." Hạ Duệ nói, "Bất quá nếu lại có lần sau..."

"Sẽ không có lần sau!" Lâm Mặc còn chưa đợi hắn nói hết câu liền cam đoan thề thốt.

Hạ Duệ nhìn thấy thái độ của cậu khẩn trương như vậy, cũng không biết có thể tin được bao nhiêu phần. Hắn dùng một thanh củi khều lửa, hỏi: "Chân còn đau không?"

"A?" Lâm Mặc hơi ngơ ngác, lúc này mới nhớ ra vết thương trên chân, "Không, không còn."

"Tiểu lừa gạt, chỉ biết nói dối cho qua chuyện." Hạ Duệ cười nhạo, lại không nhận ra trong giọng nói của mình mang theo mấy phần sủng nịch.

Đôi mắt Lâm Mặc lúng liếng, thật muốn chứng minh mình không nói dối, đáng yêu biết bao nhiêu.

Thế nhưng không lâu sao đó, cậu lại tiếp tục hắt xì.

Hạ Duệ nhíu mày, chẳng lẽ nhiễm lạnh rồi? Hắn vỗ trán sực nhớ ra, thể chất của Lâm Mặc chỉ có cấp F thôi a, khả năng chịu lạnh làm sao sánh được với hắn được. Nay lại phải cởi áo khoác ngoài, cậu nhất định không chống nổi cái lạnh ban đêm.

Hắn liền không nghĩ ngợi thêm nữa, cởi tấm áo khoác duy nhất còn lại trên người mình đắp lên người cậu. Tuy rằng có một lỗ thủng phía sau lưng do độc của dây leo kia gây ra, nhưng toàn bộ phần còn lại vẫn nguyên vẹn.

Thời điểm hắn lấy cái áo kia bao cậu lại, hơi ấm của hắn vẫn còn vương trên áo, Lâm Mặc cảm giác như được đắm chìm trong một bể nước ấm. Bất quá cậu vẫn vô cùng lý trí nhận ra đây đã là tấm áo cuối của Hạ Duệ, đem nó cho cậu cũng tương đương hắn phải cởi trần thân trên, cho nên kiên quyết từ chối: "Không được, còn anh thì sao?"

"Cơ thể của tôi khỏe hơn cậu nhiều, ngoan, không nói nữa." Hạ Duệ bất chấp ý kiến của Lâm Mặc, dùng vũ lực nhét cậu vào bên trong áo khoác.

Áo khoác của Hạ Duệ đối với Lâm Mặc rộng hơn nhiều, cậu gần như lọt thỏm vào trong, sau khi cài kín nút áo lại chỉ để lộ mỗi gương mặt khả ái đáng yêu cùng một đôi mắt đen nhánh chớp chớp liên tục.

Nhìn cảnh tượng này, Hạ Duệ cảm thấy dường như trong lòng trào dâng một ngọn lửa. Ánh mắt hắn khẽ liếc sang chỗ khác, cố gắng không nghĩ đến gương mặt của Lâm Mặc nữa. Nhưng chẳng hiểu sao càng cố không nghĩ đến, từng đường nét hoàn hảo của ngũ quan cậu lại dần hiện lên trong tâm trí hắn.

Khi trời tối sụp, mí mắt Lâm Mặc bắt đầu đánh nhau. Cậu gật gà gật gù, nhiều lần suýt chút nữa thì lao đầu vào đống lửa do ngủ quên. Hạ Duệ không đành lòng, dùng tay mạnh mẽ kéo cậu vào lồng ngực của mình: "Cứ dựa vào tôi mà ngủ."

Lâm Mặc lúc này đã thật mơ mơ màng màng, không còn hơi sức đâu khách sáo nữa, đầu tựa lên gối đùi hắn, hai mắt nhắm lại ngủ ngon lành.

Củi lửa kêu lép bép, trong hang động chỉ còn mỗi mình Hạ Duệ vẫn còn thức. Hắn hơi cúi đầu nhìn ánh lửa hắt lên gương mạt thiên chân vô tà của Lâm Mặc, cỗ dục vọng trong người ngày càng khó nén. Đôi môi hồng phấn của cậu hơi hé mở, nhìn kỹ còn có thể trông thấy đầu lưỡi nhỏ bên trong.

Hạ Duệ ngày càng cúi thấp, cả hai gần nhau đến độ chóp mũi của hắn sắp chạm vào mặt cậu. Hai mắt hắn ngắm nhìn chằm chằm vào cặp môi kia, sau đó...

Thời khắc da thịt bọn họ sắp tiếp xúc, Hạ Duệ nhanh chóng thu hồi.

Hắn nghĩ chính mình điên rồi, cư nhiên lại nảy sinh loại suy nghĩ đó.

Bất quá rất nhanh hắn liền tự mắng ngược lại, có cảm xúc với đối phương thì có gì sai đâu chứ, hắn cũng chỉ là người bình thường thôi mà!

Chừng nào hắn bị con gái thu hút đi mới là vấn đề! Lâm Mặc là trai, hắn là gay, hắn bị cậu thu hút hoàn toàn bình thường!

Nhưng mà... Lâm Mặc không phải đồng tính luyến ái. Hạ Duệ bất giác nhớ đến bản hồ sơ của cậu.

Không không không, cái hồ sơ đó làm giả quá nhiều chỗ, nói không chừng ngay cả phần giới tính cũng đều làm giả, không tin tưởng được. Dù sao khoa học đã chứng minh phần lớn nhân loại đều là song tính luyến ái, đồng tính luyến hay dị tính luyến mới là số nhỏ, Lâm Mặc cho dù không phải gay đi chăng nữa cũng rất có khả năng là bisexual, hắn không thể nào xui xẻo đến mức vừa mới yêu một người đối phương lại là thẳng nam tăm tắp đi?!

Nhớ đến thái độ của cậu, Hạ Duệ cảm thấy Lâm Mặc cũng không hẳn không có cảm giác gì với mình.

Đôi bên đều có cảm xúc lẫn nhau, như vậy... thuận lý thành chương trở thành một cặp? Nhưng làm sao để trở thành một cặp?


Hạ Duệ cảm thấy đau khổ xoắn xuýt vô cùng. Vì sao yêu đương phải trải qua các giai đoạn tìm hiểu, theo đuổi, tỏ tình rồi mới tới hôn nhân chứ, gặp người hợp ý không thể cứ như vậy đem đối phương về nhà mình được sao?

Có điều dù Hạ Duệ thiếu kinh nghiệm trong chuyện tình cảm đến đâu, hắn cũng thừa sức biết sẽ chẳng ai có thể nhảy vọt từ giai đoạn tìm hiểu đến bước cuối về chung một nhà ngay được cả. Tối thiểu hắn cần phải cho cậu biết tình cảm của mình, rồi đợi nhận được câu trả lời tương tự của đối phương, sau đó mới đóng gói đem đi được!

Tỏ tình sao lại khó khăn đến như vậy. Hạ Duệ thật đau khổ, mắt nhắm lại thầm nghĩ không nghĩ tới nữa. Hiện tại hắn đang công tác, phải tập trung vào nhiệm vụ, đúng vậy, nhiệm vụ là trên hết...

Lâm Mặc một đêm ngủ ngon lành, sáng hôm sau tỉnh lại phát hiện Hạ Duệ dường như ngồi bất động cả đêm, ánh mắt nhìn xa xăm không rõ vì sao, nghi hoặc hỏi: "Hạ thiếu tướng, anh không sao chứ?"

Chẳng lẽ, do cậu gác đầu lên đùi hắn cả đêm, cho nên hắn ngủ không được?

Khi Lâm Mặc còn đang suy nghĩ làm sao đây có nên bảo Hạ thiếu tướng ngủ bù lại trên đùi mình cho công bằng không, Hạ Duệ cứng nhắc quay đầu qua, lãnh khốc nói: "Không sao."

Trong lúc làm nhiệm vụ không thể nói chuyện yêu đương!

Đợi hết nhiệm vụ rồi nói sau!

"Như vậy... chúng ta quay về?" Lâm Mặc cẩn thận dò hỏi.

Hạ Duệ gật đầu, không biết nghĩ gì thu thập đồ đạc, sau đó theo lệ cũ cõng Lâm Mặc đi. Lần này chân cậu vốn dĩ bị thương nên cậu cũng chẳng buồn kiến nghị để chính mình tự đi làm gì nữa, trực tiếp tận hưởng dịch vụ của Hạ thiếu tướng thôi!

Quân đội cùng nhóm nghiên cứu viên bên kia hôm qua sau khi nhận được tín hiệu khẩn cấp vốn lo sốt vó, nay thấy cả hai bình an quay về thì mừng rỡ vô cùng. À không, nói bình an thì cũng không đúng lắm, vì có vẻ như cậu nghiên cứu viên kia bị hỏng một chân rồi.

Tình huống như vậy, dĩ nhiên quay về chữa trị càng sớm càng tốt. Tổ trưởng cũng không ý kiến gì, dù sao bị thương là điều ngoài ý muốn cả, thậm chí còn sốt sắng đề nghị cậu nên ưu tiên việc chữa trị trước.

Mặc dù công nghệ của bọn họ tiên tiến có thể nối liền xương trong thời gian ngắn, nhưng cũng có một số hạn chế. Ví dụ như vết thương để quá lâu sẽ phải cưa chân, đợi về Trái Đất mới tiến hành nối ghép lại được.

Lâm Mặc cảm thấy có chút ăn năn vì không giúp ích được gì nhiều cho đoàn đội, bèn nói cho bọn họ biết sự hiện diện của dây leo biến dị kia. Chuyện này vốn dĩ không thể giấu được, cho nên ngoại trừ việc dây leo kia phun mủ độc khiến Hạ Duệ bị thương ra sao, chỉ có thuốc giải của viện nghiên cứu mới có tác dụng vân vân, Lâm Mặc đều nói ra hết.

Cậu miêu tả cùng ghi chép phương thức tấn công của nó cực kỳ tỉ mỉ, thậm chỉ để lại một vài số liệu cùng tiên đoán của bản thân, chỉ riêng bản thảo này thôi cũng đã vô cùng quý giá rồi. Vì thế khi nghe tin cậu phải quay về chữa chân, không ai cảm thấy cậu vô dụng cả, trái lại không ít người vô cùng cảm động với sự hy sinh cống hiến của cậu. Nếu Lâm Mặc cùng Hạ thiếu tướng không đi trước dò xét, bọn họ nói không chừng sẽ trở thành nạn nhân của loại dây leo kia trong tương lai!

Bản đồ để đi đến khu vực đó cũng được Lâm Mặc vẽ lại, sau đó giao nộp cho tổ nghiên cứu. Đến phút cuối, cậu suy nghĩ một lát, vẫn nói cho bọn họ biết về việc dây leo có thể phun mủ độc, có điều chỉ nói rằng Hạ Duệ cùng cậu né tránh thành công.

"Có điều tôi nghĩ loại độc này cũng có số lượng hữu hạn, sau khi dùng hết bọn chúng sẽ mất thời gian để tái tạo lại." Lần đầu tiên đối đầu với Hạ Duệ, dây leo cũng chỉ đợi đến phút cuối mới dùng đến chiêu phun mủ độc đó để bỏ trốn. Lần kế tiếp đánh nhau với cậu, nếu nó sử dụng sớm hơn cậu liền bó tay thất thủ, nhưng nó không làm thế, cho nên Lâm Mặc tin tưởng loại độc này cũng không phải vô hạn, mà dây leo cũng không thể ngay tức khắc tái tạo lại được.

"Nói như vậy, hiện tại chúng ta nên lên đường bắt sống nó về ngay lập tức!" Tổ trưởng tổ nghiên cứu hai mắt tỏa sáng.

Dây leo vừa mới phun mủ độc xong, hiện tại đã mất đi át chủ bài, nếu không nhân lúc này bắt sống đem về nghiên cứu, về sau muốn làm vậy độ khó khăn liền tăng lên rất nhiều.

"Bất quá hãy cẩn thận, tôi cảm thấy độc của nó không tầm thường." Lâm Mặc nhịn không được bổ sung một câu.

Cậu chỉ có thể nói đến đây thôi. Lâm Mặc cảm thấy bản thân rất xấu xa, nhưng phía sau lưng cậu còn rất nhiều người cậu muốn bảo vệ, cậu không thể để lộ bất kỳ tin tức nào ảnh hưởng đến họ được.

Mặc dù Hạ thiếu tướng ngầm đồng ý che giấu việc này với cậu, nhưng chắc anh ta cũng ghét bỏ mình lắm. Lâm Mặc buồn rầu suy nghĩ.

Hạ Duệ rất muốn tự mình đưa Lâm Mặc trở về, nhưng hắn đã dành ra cả một ngày hôm qua đi theo bảo vệ cậu, nếu cứ tiếp tục bám lấy trong quân sẽ có dị nghị, cho rằng hắn đối xử đặc biệt với cậu vì tư tâm. Bản thân Hạ Duệ không ngại những lời đồn đãi, hắn chỉ lo lắng Lâm Mặc sẽ vì vậy mà gặp phải đối xử bất công, cho nên cắn răng để cho một binh lính khác đưa cậu quay về.

Khi về tới nơi đóng quân của bọn họ, vị bác sĩ từng chữa trị chân cho Lâm Mặc một lần nữa mắng cậu đến lâm đầu cẩu huyết, Lâm Mặc muốn yếu ớt lên tiếng ngụy biện cho bản thân cũng không thể, chỉ có thể thành thật cúi đầu một bên nghe răn dạy một bên được chữa trị.

"Lần sau cậu còn như vậy nữa thì cắt chân luôn đi! Cơ thể của mình ra sao phải biết tự lượng sức chứ!" Vị bác sĩ kia nhăn mặt, "Gặp chuyện nặng nhọc khó khăn thì ném cho đám quân đội da dày thịt béo kia làm, cậu chỉ là nghiên cứu viên thôi, có cần hăng hái xung phong như vậy không?"

Vết thương trên chân Lâm Mặc theo lời cậu do một loại dây leo có tự chủ tấn công gây ra, liên tưởng đầu tiên của bác sĩ chính là, tên này nhất định không an phận chạy ra đầu hàng tiên phong mới bị thương! Bằng không tại sao mấy tên lính kia vẫn còn khỏe mạnh, cậu ta lại đã thương tích bầm dập thế này!

Cũng vì lý do vết thương, bác sĩ yêu cầu cậu trong vài ngày tới không nên đi lại quá nhiều, Lâm Mặc được phép nghỉ ngơi ba ngày. Khi cậu lê chân về khu vực nghỉ của mình, máy nhắn tin mà Mục Thanh Hoài đưa cho cậu giờ phút này sáng đèn, chứng tỏ có người gửi tin đến.

Kể từ lần cuối gửi tin đã có hơi chậm trễ nhiều ngày, Lâm Mặc do bận rộn nên chưa có thời gian chú ý tới, may mà Mục Thanh Hoài rốt cuộc cũng nhắn về.

"Đồ vật tôi đưa cậu, nhân lúc nào đó khi tất cả mọi người tụ tập thì đặt ở trung tâm mà khởi động. An tâm, đấy là bom sinh học đặc biệt không có ảnh hưởng lên người nhân tạo, ngoại trừ người nhân tạo ra tất cả mọi người sẽ chết hết. Trong đám người chúng ta có mấy tên biết lái phi thuyền, bọn họ sẽ đem cậu về. Mật khẩu để kích hoạt bom là..."

Đọc tới đây, hai tay Lâm Mặc run lên, đánh rơi cả máy nhắn tin xuống đất!

Bom?! Mục Thanh Hoài đang định làm gì vậy?!

Nghĩ tới việc chính mình vẫn luôn mang theo một trái bom kể từ khi bắt đầu đến giờ, phía sau gáy Lâm Mặc liền tuôn ra mồ hôi lạnh, cơ thể lạnh băng.

Ngón tay cậu hơi run chút, sau đó gửi tin nhắn trả lời: "Rốt cuộc là chuyện gì?! Nếu cậu không giải thích rõ ràng, tôi tuyệt đối không làm!"

Nhấn nút gửi đi, đầu óc Lâm Mặc vẫn hơi choáng váng. Cậu không biết nữa, cho dù Mục Thanh Hoài có đưa ra lý do hợp lý, cậu cũng không nghĩ mình có thể làm được. Đánh bom giết tất cả mọi người? Đây là chuyện hoang đường nhất trong tất cả những chuyện hoang đường mà Mục Thanh Hoài từng nghĩ ra!

Rốt cuộc hắn đang nghĩ tới việc gì vậy?!

Tiểu kịch trường:

Hạ Duệ mở quang não cá nhân tìm trong kho dữ liệu offline "Không tỏ tình có thể kết hôn được không?"

Quang não: [...]

Quang não: [Trong thời gian thực hiện nhiệm vụ nghiêm cấm tra cứu các vấn đề liên quan đến tình yêu!]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui