May mắn thay cho Tịch Viêm rằng Lâm Mặc đi trước còn hắn thì theo sau, cho nên cậu vẫn chưa phát hiện ra tình trạng lúng túng lúc này của hắn.
Bất quá cho dù hiện tại không bị người phát hiện, Tịch Viêm vẫn không có mặt mũi nào để cho cậu em bên dưới khăn tắm của mình vẫn luôn giương cờ khởi nghĩa thế kia, chỉ cần Lâm Mặc quay đầu lại hay một vị khách nào đó đi ngang qua... Chết tiệt! Lẽ ra hắn nên bao trọn khu suối nước nóng này. Tịch Viêm cảm thấy mặt mũi bản thân đều sắp mất hết, vì vậy hắn dùng tốc độ nhanh cực kỳ mà lao xuống nước. Lâm Mặc vừa xoay người qua liền phát hiện Tịch Viêm đã ở ngay bên cạnh cậu rồi!
"Anh có vẻ rất thích suối nước nóng." Lâm Mặc nhìn hắn thái độ như thể hận không chết chìm bên trong dòng nước ấm áp, tò mò không thôi.
Tuy rằng cậu đã đi theo bên cạnh hắn được vài tháng, nhưng trước đó hoàn toàn không hề phát hiện ra Tịch Viêm có loại chấp nhất đến cỡ này đối với việc tắm suối nước nóng.
Có lẽ nào ôn tuyền liên quan đến một ký ức quan trọng trong cuộc đời hắn sao? Lâm · não bổ · Mặc bắt đầu tưởng tượng ra các loại tình huống cẩu huyết. Ví dụ như, mẹ của hắn ở suối nước nóng bất hạnh bỏ mình... Không đúng, không đúng. Nếu như vậy hắn phải lộ thái độ thương tâm chứ. Hay là trong quá khứ từng trải qua cuộc tình một đêm cùng mỹ nhân nào đó tại suối nước nóng, cho nên đến bây giờ vẫn lưu luyến mãi không quên?
Cậu lén lút nhìn qua, chỉ trông thấy gương mặt đanh như sắt thép của Tịch Viêm, hoàn toàn tìm không ra biểu tình, thật sự không giống nhớ tới quá khứ xa xưa nào đó.
"Cậu nhìn tôi làm cái gì?" Tịch Viêm còn chưa thoát khỏi cú sốc phát hiện tính hướng bản thân, cảm nhận được tầm mắt rình rập của đối phương, cả người như uống phải xuân dược đều muốn nóng lên.
Tại sao đang yên đang lành làm trai thẳng gần ba mươi năm nay, đột nhiên đùng một phát liền phát hiện bản thân là gay? Làm gay thì thôi đi, chính mình cư nhiên lại có tình ý cùng một hồn ma, cho dù hiện tại có thực thể có độ ấm, cũng không phủ nhận được sự thật cậu ta đã sớm chết, mồ cũng sắp xanh cỏ luôn rồi.
Sau đó hắn liền nghĩ tới một chuyện quan trọng nhất, cảm giác như bị ngũ lôi oanh đỉnh!
Hắn là gay, nhưng Lâm Mặc chưa chắc là gay a!
Tịch Viêm từ trước đến nay muốn loại người gì mà chẳng có, nữ nhân chỉ hận không thể nhào vào lòng hắn mà thôi. Nhưng loại mị lực này hắn cũng chỉ có thể dùng lên người nữ nhân, còn nam nhân... (Từng) làm một thẳng nam, Tịch Viêm hiểu rất rõ tư tưởng của đa số các thẳng nam đều rất ghê tởm gay, có thể chính họ không cố tình kỳ thị, nhưng chỉ cần nghĩ tới viễn cùng đàn ông làm tình liền rợn da gà không thôi.
Nếu là hắn của trước kia, ai dám đề cập đến việc đè hắn hoặc cho hắn đè, hắn nhất định sẽ đạp đối phương văng xa mười trượng! Có điều bây giờ chỉ cần cậu cho hắn đè, hắn dù bị đạp văng xa mười trượng cũng không sao!
Cho nên mới nói, đàn ông là loại động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Bắt đầu từ giây phút chứng thực được tình cảm của mình với người trong lòng, bọn họ không có cách nào cưỡng lại được ham muốn giao triền về mặt thể xác cả.
Dẫu cho Tịch Viêm chỉ vừa mới phát hiện chính mình thích Lâm Mặc, lại vừa phát hiện hóa ra mình song tính luyến, thì việc hắn muốn ngủ cậu cũng hoàn toàn hợp tình hợp lý có được không!
Đàn ông gần ba mươi, số lần hứng tình trong đời chắc chắn nhiều hơn hai bàn tay lẫn hai bàn chân cộng lại. Thế nhưng Tịch Viêm dám cam đoan, chưa bao giờ hắn cảm thụ rõ rệt cái gọi là t*ng trùng thượng não nhanh như thế!
"... Lâm Mặc, cậu có phải gay không?"
Lâm Mặc bên kia còn đang lim dim mắt hưởng thụ làn nước ấm tuyệt dịu, vừa nghe xong câu hỏi liền suýt trượt chân ngã đập mặt xuống đáy hồ!
"Anh, anh, anh... Anh hỏi cái này làm gì?!" Mặc dù xã hội hiện đại đã rất cởi mở, nhưng cũng không cần hỏi thẳng thắn một câu như vậy đi!
"Tôi chỉ là bỗng dưng cảm giác cậu rất có khí chất gay." Tịch Viêm nói vậy, trong lòng âm thầm bổ sung, cho dù không có cũng phải có. Bằng vào cái gì hắn là gay, Lâm Mặc lại là trai thẳng được!
Hiển nhiên lúc này Tịch Viêm không nhận ra cái logic của mình nó cong vẹo đến cõ nào. Bất quá hắn đã bước vào giai đoạn đầu của tình yêu, các triệu chứng đi kèm gồm có mắt mù và tai điếc, não tạm dừng hoạt động, cho nên những thứ như logic vẫn là để sau đi.
Lâm Mặc không biết nên thẳng thừng phủ định, hay vỗ tay ba ba ba khen Tịch Viêm tinh mắt đây. Cậu nghẹn đến đỏ mặt, cuối cùng rắn rỏi đáp: "Phải! Tôi là gay đấy thì sao!"
Cho dù hắn có kỳ thị cậu đi chăng nữa, chỉ bằng vào phạm vi giới hạn hoạt động kia, hắn cũng không có cách nào dứt khỏi cậu được!
Mà Tịch Viêm bên kia một chút xíu ghê tởm cũng không có, trái lại trái tim nổ tung oành oành như pháo hoa rồi!
Lâm Mặc là gay! Cậu ấy cũng là gay! Như vậy hắn không cần lo sợ cậu ta không thể chấp nhận được đoạn tình cảm này.
"Không có gì, chẳng qua tôi cũng vừa mới phát hiện mình là gay."
Tịch Viêm cứ thế quăng ra một quả bom hạng nặng, Lâm Mặc bên cạnh lần này thật sự sặc nước!
"Anh nói cái gì?!" Cậu còn cho rằng tai mình có vấn đề, ngoáy vài lần ngước đầu lên nhìn về phía hắn, "Tôi nhất định nghe lầm!"
"Tôi nói, tôi cũng là gay." Tịch Viêm kiên định nói lại một lần nữa.
"Không thể nào!" Lời này Lâm Mặc cơ hồ tự động buột khỏi miệng theo phản xạ, "Rõ ràng mấy ngày trước anh còn là một ống nước thép thẳng tăm tắp cơ mà!"
Nếu cậu nhớ không lầm trước đây hắn cũng từng kết giao qua bạn gái, tuy rằng thời gian ngắn ngủi nhưng cũng không phải một thân xử nam gì! Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng Tịch Viêm đột nhiên nếm trải mới lạ trong quan hệ nam nam, vì vậy chuyển hướng mục tiêu. Nhưng cậu đi theo hắn cả ngày lẫn đêm, làm gì có cơ hội đi tìm trai ở gay bar để thử chứ!
Tịch Viêm đối với sự sửng sốt của Lâm Mặc ngược lại vô cùng bất mãn. Gay thì thế nào? Cậu ta còn dám kỳ thị hắn? Chẳng lẽ chỉ có mình Lâm Mặc được phép gay, còn hắn thì không?
"Cậu có biết câu chuyện về cọng rơm cuối cùng không?"
Lâm Mặc không hiểu mô tê sao lại đề cập truyện ngụ ngôn ở đây, nhưng vẫn gật gật đầu. Trong câu chuyện, người thương nhân muốn thử xem con lạc đà của mình có thể cõng được bao nhiêu, vì vậy ông chất từng cọng từng cọng rơm lên lưng nó. Khi đến cọng rơm cuối cùng, con lạc đà vì không chịu nổi sức nặng đã khuỵu xuống mà chết.
Câu chuyện này đại khái ý chỉ rằng, thứ làm con lạc đà chết không phải chỉ riêng cọng rơm cuối cùng kia, mà là tất cả những cọng rơm còn lại. Tương tự, con người gục ngã không đơn thuần là vì bị một chướng ngại vật nho nhỏ vấp ngã, mà nguyên nhân có thể đã do tích tụ lâu ngày rồi.
Nhưng cái này thì liên quan gì đến chuyện Tịch tổng đi làm gay?
"Bình thường cậu nhìn thấy tôi là trai thẳng, kỳ thực tôi cũng như con lạc đà kia, từng chút từng chút một chất lên lưng một cọng rơm "gay". Trước khi đến cọng cuối cùng, con lạc đà vẫn đứng vững, mà tôi vẫn trông rất thẳng. Nhưng thực tế bên trong tôi đã dần dần bị những thứ nhỏ nhặt trước kia ảnh hưởng, đến sợi cuối cùng thì..." Hắn nhẹ nhàng giải thích, hơi dừng lại trong giây lát nuốt nước bọt rồi nói tiếp, "Đến khi sợi cuối cùng chất lên, con lạc đà chết, còn tôi biến thành gay."
Lâm Mặc nghe hắn giải thích mà mắt chữ A mồm chữ O, cậu hoàn toàn không nghĩ tới việc này có được không! Nhưng... cách giải thích này nghe cũng rất hợp lý!
"Tiểu Mặc." Sắc mặt Tịch Viêm đột nhiên tái nhợt xuống, giọng nói cũng nhỏ đi, "Sau khi biết được tính hướng thật sự của mình, tôi rất hoang mang. Tôi không biết phải làm gì..."
Tịch Viêm là một thương nhân lõi đời, để đạt được mục đích hắn sẽ không từ thủ đoạn, cho dù xuất ra vài biện pháp nho nhỏ đi chăng nữa. Hắn biết Lâm Mặc là loại người ăn mềm không ăn cứng, chỉ cần tỏ vẻ hoang mang bất lực, cậu ta khẳng định sẽ an ủi vỗ về, sau đó hắn liền nhân cơ hội nhớ cậu "chỉ giáo" vài việc trong giới gay. Ví dụ như làm thế nào lăn giường...
Đáng tiếc, mộng tưởng đều tốt đẹp, thế nhưng Tịch Viêm lại quên mất một chuyện vô cùng quan trọng.
Lâm Mặc nghe hắn nói như vậy, quả thật trong lòng nhất thời dâng lên thương cảm, nhưng phần nhiều bối rối: "Khụ, kỳ thực tôi ban đầu cũng không biết chính mình là gay, mãi cho đến khi gặp được người yêu hiện tại thì vẫn chỉ quấn lấy một mình hắn mà thôi, cho nên kinh nghiệm gì đó tôi thật sự không có bao nhiêu để truyền dạy cho anh."
Sét-đánh-ngang-tai!!!
Tịch Viêm sững sờ, cả người cứng đơ như hóa thành đá, một hồi lâu sau mới chậm chạp lên tiếng: "Người yêu? Hiện tại?"
Hắn không hề biết Lâm Mặc có cái gọi là người yêu có được không?! Đối với tên nam nhân đột nhiên xuất hiện này, giá trị hận thù của Tịch Viêm dành cho đối phương đã đạt mức max!
Đối với việc show ân ái ném cẩu lương, Lâm Mặc chưa bao giờ ngại ngùng, vô cùng phấn khích nói: "Đúng vậy! Hắn ta siêu cấp soái, siêu cấp tài giỏi, hơn nữa còn cực kỳ bá đạo! Tôi chính là đương lúc mơ mơ hồ hồ liền bị hắn lừa gạt trở thành gay!"
Hơn nữa một lần làm gay này, lại còn là làm đến mấy chục thế giới liền. Lâm Mặc yên lặng bổ sung phần còn lại trong lòng.
Bên kia, quai hàm Tịch Viêm cắn chặt, cơ hồ muốn cắn nát răng! Cái gì mà siêu cấp soái, siêu cấp tài giỏi! Người kia có thể đẹp trai bằng hắn, giàu có bằng hắn sao! Tập đoàn Vạn Kim nằm trong top 10 các tập đoàn lớn mạnh nhất trong quốc gia, thế nhưng đa phần người cầm đầu đều là các lão già lụ khụ hoặc gầy trơ xương hoặc bụng phệ mỡ, nơi nào tìm được nam nhân anh tuấn như hắn chứ! Đám nhị thế tổ kia đều là vô dụng, cùng một giuộc với em trai hắn chỉ giỏi tiêu tiền, nơi nào kiếm được nhiều tiền bằng hắn! Hơn nữa hắn còn tự mình lập công ty riêng bên nước ngoài, tài sản so với Vạn Kim chỉ có nhiều hơn chứ không ít, phóng mắt khắp đất nước, không, khắp thế giới này có bao nhiêu người nam nhân tuổi trẻ tài cao như hắn!
Còn về phần bá đạo, hắn cũng có thể trở nên cực kỳ bá đạo nếu Lâm Mặc dám từ chối mình! Không, về cơ bản hắn vốn dĩ rất rất bá đạo rồi!
Hơn nữa loại nam nhân nhân lúc người ta còn chưa rõ lừa gạt lên giường, bẻ cong một đóa măng non của tổ quốc, vừa nghe liền biết là tra nam đáng ghét, khẳng định không bỏ chân tâm để yêu thương! Đàn ông tài giỏi gì đó chỉ biết đùa giỡn không đứng đắn, cuối cùng còn không quay về nhà lấy vợ sinh con sao! Đúng vậy, nếu không vì sao Lâm Mặc chết lâu như vậy rồi, hắn lại chưa hề thấy người này xuất hiện qua một lần!
"Tôi ở với cậu lâu như vậy, cũng chưa từng gặp mặt hắn lần nào." Cho nên đối phương khẳng định là tra tra tra, mau vứt bỏ hắn đi!
"A." Việc này cũng chính là cái gai đâm trong lòng Lâm Mặc, cậu buồn rầu nói, "Cũng không trách được, hắn lại không biết tôi đang ở đây."
Lời của Lâm Mặc ý nghĩa nguyên gốc chính là, nam nhân mỗi lần tiến vào thế giới mới đều mất đi ký ức các thế giới trước, vì vậy trừ phi hai người họ gặp nhau, bằng không phần nhiều người yêu cậu sẽ không có cách nào tìm ra được cậu, càng đừng nói là vô thức theo bản năng mà yêu thương cậu.
Thế giới này lại còn không phải những thế giới hư ảo kia, mà chân chân thật thật là thế giới của cậu, cậu càng không xác định hắn có thể tìm tới được hay không.
Nhưng vào tai Tịch Viêm lại trở thành, bởi vì Lâm Mặc qua đời, mà bạn trai của cậu lại không biết việc cậu vẫn tồn tại dưới hình dạng linh hồn, hơn nữa còn đi theo hắn, cho nên mới không tìm đến được.
Ý thức được quan hệ giữa hai người họ hoàn toàn một chút cũng không tệ như mình tưởng tượng, tinh thần Tịch Viêm mới phút trước còn hứng chí bừng bừng giờ đây ỉu xìu xuống như một cọng cải thìa héo. Hắn trầm ngâm một hồi lâu, sau đó cất giọng: "Cậu... thích hắn lắm sao?"
"Đấy là đương nhiên." Nói về nam nhân của mình, hai mắt Lâm Mặc sáng rỡ, "Nói rằng hắn là lẽ sống của tôi cũng không sai."
Quả thật ban đầu cậu làm nhiệm vụ là vì mục đích có cơ hội đầu thai chuyển thế sang một thế giới khác tốt đẹp hơn, nhưng kể từ khi biết đến nam nhân, mục tiêu của cậu liền chuyển thành tìm được thân phận thật của hắn, bắt giữ đến gắt gao khiến cả hai người họ không cần chia lìa nữa.
Vì vậy cho dù cậu đã sống lại tại thế giới của mình, suy nghĩ đầu tiên của cậu cũng không phải là cứ thế mà hưởng thụ cuộc sống, ngược lại chỉ muốn tìm ra hắn cùng hoàn thành nhiệm vụ đề thi khảo sát mà thôi. Có lẽ bởi vì cậu chợt nhận ra, thế giới này cũng không còn gì đáng để cậu lưu luyến nữa. Tối thiểu sức hấp dẫn của nó không lớn mạnh bằng người yêu.
Trái tim Tịch Viêm như bị người nung trên lửa đỏ, sau đó lại đâm từng dao từng dao vào trong. Hắn không biết chính mình đã phải dùng đến loại sức mạnh thần kỳ nào để không hung hăng đè người ra cưỡng hôn ngay tại chỗ. Từng tế bào thần kinh trong cơ thể đang điên cuồng kêu gào yêu cầu hắn bắt lấy cậu, chiếm đoạt từng tấc da thịt rên người cậu, biến cậu thành người của mình.
Nhưng hắn không thể. Lâm Mặc đã có người yêu, hơn nữa lại còn là một nam nhân khiến cậu dù đã chết vẫn vương vấn không thôi. Còn hắn chỉ là một kẻ xa lạ, may mắn vớ được một cái khế ước vô hình nào đó mà trói buộc cậu bên người mình. Nếu có một ngày khế ước được gỡ bỏ, e rằng Lâm Mặc sẽ không chần chừ mà rời khỏi hắn đi tìm tình yêu đích thực của chính mình.
Hắn không biết vì sao Lâm Mặc chưa từng yêu cầu mình tìm đến gặp đối phương, nhưng hắn giờ đây hắn mừng rằng cậu đã không đưa ra đề nghị đó. Con sâu tên ghen tỵ đang ăn mòn lục phủ ngũ tạng của hắn, hắn không chắc chắn chính mình có làm nên loại sai lầm không thể cứu vãng được hay không.
Suy nghĩ thông suốt xong, Tịch Viêm chỉ cảm thấy cả người trống rỗng. Hắn nặng nề đứng lên khỏi ôn tuyền, cắm đầu đi thẳng về phía phòng thay đồ, không để ý đến từng đám bọt nước đang men theo cơ bắp của mình mà trượt xuống.
Lâm Mặc bên đây thấy thái độ của hắn kỳ quái như vậy, hơn nữa cậu gọi mấy lần hắn đều không hề quay đầu lấy một, cứ thế mà đi, cảm thấy Tịch Viêm có khả năng ngâm đến choáng váng rồi đi. Thật là, không chịu được thì cũng đừng nên cậy mạnh như thế chứ. May mà cậu đề nghị đi ngắm hoa trước rồi mới xuống tắm, bằng không chỉ cần tưởng tượng nếu hắn nhảy xuống ôn tuyền này lúc ba giờ trưa, thật không biết đầu óc sẽ còn quay cuồng cỡ nào.
*****
Chuyến đi đến suối nước nóng cứ như thế kết thúc. Vốn dĩ Tịch Viêm đã thuê phòng định trú lại qua đêm, sau đó có thể nhân cơ hội làm cái gì đó, nhưng kể từ khi biết chân tướng, hắn liền như người mất hồn thu xếp đồ đạc lên xe đi về. Lâm Mặc ban đầu nghe hắn nói ngày mai còn cần đến công ty, không biết kế hoạch ban đầu của hắn, vì vậy hoàn toàn không dị nghị.
Cậu cảm giác Tịch Viêm có chút quái quái, nhưng cụ thể ở đâu thì không nói rõ được. Có lẽ là cú sốc tinh thần khi phát hiện chính mình là gay đi? Nghĩ đến đây, cậu lại hồi tưởng chính mình lúc trước. Hừm, kỳ thực khi đó cậu là vì 1000 điểm năng lượng liền không ngại ngần "hy sinh" làm gay, cho nên bây giờ hồi tưởng lại cũng chăng có bao nhiêu cảm xúc. Có điều cậu thật sự phải cảm ơn hệ thống, nếu nó không phát ra cái nhiệm vụ vô tiết tháo kia, e rằng cậu cùng nam nhân sẽ còn bỏ lỡ nhau rất nhiều lần.
Nói thế nào đi chăng nữa cậu dường như chấp nhận tính hướng mình khá nhanh, lại còn là trong tình huống người nằm dưới. Lâm Mặc nhất thời không biết nên khen chính mình cởi mở hay là ngu ngốc nữa đây.
Mấy ngày sau đó, Tịch Viêm vẫn treo một khuôn mặt người chết lầm lầm lì lì như vậy mà đi tới công ty, dọa cho một đám nhân viên trên dưới đều sợ vỡ mật! Boss, ngài đây là dục cầu bất mãn nên tìm người trút giận phải không! Có điều chúng ta đều là những nhân viên khả ái ngoan hiền thiện lương, ngài có muốn giận cũng tìm đúng đối tượng mà phát tiết đi!
Nhân viên áp lực, Lâm Mặc đương nhiên cũng áp lực. Bọn họ chỉ cần tiếp xúc với Tịch Viêm tại công ty, còn cậu phải kè kè bên cạnh hắn không ngừng 24/7. Loại cuộc sống áp suất thấp này, Lâm Mặc quả thực biểu thị chính mình chịu không nổi.
Chỉ là làm gay thôi mà, có cần phải hoảng hốt đến như thế không?! Lâm Mặc trong lòng phun tào, cậu đây từ trước khi phát hiện tính hướng thật sự của mình thậm chí đã lăn giường chơi trò bao dưỡng luôn rồi, tâm sinh lý vẫn rất ư bình thường đấy thôi.
May mắn thay sau ngày thứ tư thì Tịch Viêm rốt cuộc cũng dịu bớt, đám nhân viên đã có thể hít thở lại bình thường. Lâm Mặc thở phào nhẹ nhõm, xem ra hắn đã nghĩ thông.
Thật tốt quá, tiền trong tài khoản cậu lại cạn nữa rồi, mấy ngày nay đều không mua được chương mới. Nhiều lần muốn mở miệng bảo hắn chuyển tiền qua, nhưng đối phương cứ trưng bản mặt quan tài như vậy, cậu vừa há mồm liền tự giác lùi xuống im lặng.
Một ngày đẹp trời nọ, Tịch Viêm nhận được một cú điện thoại từ Tịch phu nhân. Dĩ nhiên sau cú điện thoại đó thì ngày đẹp đến đâu cũng trở xấu.
Tịch phu nhân không hổ danh tiểu tam thượng vị, bản lĩnh có thể không bằng ai nhưng một thân mặt dày siêu cấp vô địch, rõ ràng lúc trước tìm người ám hại Tịch Viêm, lúc này đây lại gọi điện nói giọng trách móc: "Tiểu Viêm à, con không có việc gì lại chơi trò mất tích lâu như vậy, có phải muốn hù dọa mọi người ra bệnh tim mới chịu được có phải không? Lâu như vậy cũng không gọi lấy một cuộc về nhà, con sao có thể không có lương tâm như vậy?"
Nếu biết trước cuộc gọi này đến từ Tịch phu nhân, Tịch Viêm khẳng định không bắt máy. Thế nhưng bà ta dường như não thông minh lên được một chút, dùng sim khác để gọi đến, vì vậy hắn liền hàm hồ bắt máy mất rồi. Nghe những lời này, ánh mắt Tịch Viêm lóe lên tia sáng lạnh. Được thôi, nếu bà ta đã chủ động tìm đến, hắn cũng không lý gì làm rùa đen rụt đầu.
"Tịch phu nhân, nếu tôi nhớ không lầm chính bà là người rêu rao khắp nơi rằng tôi đang bệnh nằm liệt giường, chưa rõ sống chết đi? Bà đã tốn công phao tin đồn như thế, tôi đây không phối hợp theo thì chẳng phải quá không lễ phép?"
Những lời này khiến Tịch phu nhân cứng lưỡi. Lúc đó bà không biết Tịch Viêm mạng lớn vẫn còn sống, cho nên liền dùng lý do này tạm thời che lấp quần chúng, đợi qua một thời gian lắng xuống, còn ai hơi đâu quan tâm Tịch gia từng có một đứa con trưởng tên Tịch Viêm chứ. Lúc đó bà liền công bố Tịch Viêm qua đời, lại bỏ thêm chút tiền ngụy tạo chứng cớ, thu hồi toàn bộ cổ phần của hắn chia lại cho Tịch Hàn.
Nếu bà biết hắn vẫn còn sống, khẳng định sẽ không dùng loại tin đồn thất thiệt này gây tổn hại đến chính mình. Kỳ thực từ một tháng trước Tịch phu nhân đã nhận được tình báo nói rằng trông thấy Tịch Viêm, bà lo sợ hắn có ý trả thù nên mãi vẫn im lặng không dám làm ra hành động gì, thậm chí còn cầu mong hắn cứ tiếp tục sống như thế, đừng quay lại Tịch gia nữa. Bất quá người tính không bằng trời tính, bà không ngờ rốt cuộc mình vẫn phải chủ động tìm đến Tịch Viêm.
Sắc mặt Tịch phu nhân đã sớm khó nghe vô cùng, lại chỉ có thể giữ thể diện không xé rách mặt mà làm bộ vô tội: "Hây, con cũng biết bệnh tình cha con rồi đó, nếu ông ta biết con gặp chuyện không rõ sống chết, dì sợ sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe cha con mất, vì vậy mới bịa ra chuyện như thế."
Tịch Viêm nhếch mép cười khinh bỉ. Tịch phu nhân từ bao giờ săn sóc cha hắn đến như vậy? Hơn nữa đừng nghĩ rằng hắn bình thường không chú ý đến động tác của bà ta liền không biết, kỳ thực bệnh tình cha hắn ngày một nặng thêm có công lao rất lớn của Tịch phu nhân phía sau.
Nếu Tịch Dương vẫn cứ luôn khỏe mạnh, như vậy một kẻ không có lấy 1% cổ phần trong tay như Tịch Hàn làm gì có cơ hội tiến vào công ty huơ môi múa mép chứ. Chỉ có khiến ông ta không đủ sức khỏe, Tịch Hàn mới có thể lấy danh nghĩa con trai thay cho cha mình tham gia vào nhóm cổ đông.
"Tịch phu nhân, tôi nhớ hình như chưa từng công bố với bên ngoài rằng mình gặp phải nguy hiểm "không rõ sống chết" đi? Vì cái gì bà biết thật rõ a?" Tịch Viêm ngoài cười trong không cười, hắn sớm biết đám người kia là do bà ta phái đi rồi, "Hay là Tịch phu nhân có thần giao cách cảm, đoán được tôi gặp nguy hiểm có liên quan đến tính mạng, lại sợ cha tôi thương tâm nên giấu nhẹm đi, trong lòng thì cầu mong tôi sớm chết để bà thực hiện được âm mưu của mình?"
"Mày...!" Tịch phu nhân quả thực bị chọc đến sinh khí, nhưng chính bà cũng biết đây không phải lúc phát hỏa, liền nuốt xuống ngụm khí này, cắn răng nói, "Tịch Viêm, chúng ta đều là người một nhà, con không nên vô cớ nghi ngờ dì như vậy!"
"Người một nhà? Từ này tôi nhận không nổi." Tịch Viêm sắp bị bà ta buồn nôn chết, "Bà bỗng dưng gọi điện chắc chắn không phải vì lo cho tôi có sống an vui đâu nhỉ? Có chuyện gì thì mau nói đi."
Tịch phu nhân dù hận không thể cách đường dây điện thoại mà giết chết Tịch Viêm, lại chỉ có thể mềm mỏng nói: "Con đứa nhỏ này cũng thật là ương ngạnh. Sau khi biết tin con vẫn an toàn, dì đã thông báo cho mọi người biết con sẽ quay trở lại vị trí cũ làm việc, cũng không hề có ý định bảo Tịch Hàn tranh giành thứ gì với con. Cha con đã lâu không gặp, ông ấy rất nhớ con, con cũng nên về nhà thăm dì với ông ta một lần đi."
Hẳn là không hề có ý định tranh giành. Tịch Viêm đã sớm từ hơn một tháng trước không còn che giấu việc mình còn sống nữa, chỉ thiếu điều thuê phóng viên tới quay ký sự cho mình mỗi ngày mà thôi, người trong giới kinh doanh đều nhận ra sự hiện diện của hắn. Chỉ có vị Tịch phu nhân này không biết mắt kém tai lãng đến cỡ nào, cư nhiên hôm nay mới biết được tin, mới phát ra thông báo.
Nếu hắn đoán không sai, lần về nhà gặp mặt này lại chỉ là một hồi âm mưu khác không hơn. Bất quá ngẫm tới những bất lợi chính mình gây ra cho Vạn Kim dạo gần đây, Tịch Viêm cũng không ngạc nhiên khi Tịch phu nhân chủ động gọi đến.
Hay là nói, hắn sớm biết bà ta phải đi đến bước đường cùng này.. Việc còn lại hắn cần làm, chính là tiện tay đẩy nhẹ thêm một cái, để mẹ con bọn họ nếm trải cái gọi là tư vị địa ngục chân chính.
Qua loa đáp ứng ngày giờ hẹn xong, Tịch Viêm quay đầu lại, phát hiện Lâm Mặc đang nhìn mình bằng ánh mắt hết sức thương cảm.
"Có được người nhà cực phẩm như vậy, anh sống tới bây giờ hẳn cũng không dễ dàng gì." Cậu lắc đầu nhìn hắn chậc lưỡi.
Đi theo bên người Tịch Viêm mấy tháng ròng rã, cậu chưa từng nhìn thấy bất kỳ thân nhân nào của hắn xuất hiện, cũng không hề nghe ai gọi điện đến cho hắn đến ngày hôm nay. Nếu không phải trước kia Tịch Viêm đã giới thiệu hoàn cảnh sơ lược nhà mình một lần, Lâm Mặc còn cho rằng hắn là cô nhi không cha không mẹ không thân thích cơ chứ.
Tuy rằng gia cảnh của cậu chỉ ở mức bình thường, thế nhưng cả cha lẫn mẹ đều vô cùng yêu thương dụng tâm chăm sóc cậu. Trước khi bọn họ xa lìa nhân thế, Lâm Mặc cũng chưa từng phải nếm trải ghẻ lạnh lần nào, cũng chưa từng trông thấy bọn họ cãi nhau.
"Có điều anh hẹn đi, như vậy tôi phải làm sao?" Cậu sực nhớ đến cái quy tắc đáng ghét kia, chân mày lại nhíu vào.
Tổ trạch của Tịch gia khẳng định cũng xấp xỉ căn biệt thự trên núi, lấy khoảng cách giới hạn hiện tại, nếu Tịch Viêm tiến vào nhà cậu chắc chắn phải đi theo nếu không muốn biểu diễn một màn người xuyên tường.
Nhưng người ta nói chuyện gia đình, đột nhiên nhô ra thêm một người xa lạ nữa, tình huống này cũng quá lúng túng đi.
"Không sao, tới lúc đó cậu cứ đi theo là được." Tịch Viêm lại không cho chuyện này là lớn lao, cứ thế vung tay quyết định, Lâm Mặc hoàn toàn không có quyền phản kháng.
Thôi được rồi, tuy rằng cả hai cùng bị phạm vi hạn chế, thế nhưng người chân chính bị quản buộc chính là cậu chứ không phải hắn. Hắn có thể tùy ý đi đâu cũng được, còn cậu nếu chạy đi liền sẽ bị bắn ngược trở về. Trong tình huống này, lời của hắn chính là lệnh, cậu muốn cãi cũng không có khả năng.
Hơn nữa nếu Tịch Viêm nói không sao liền khẳng định không sao. Lâm Mặc không nhận ra rằng chính mình vô giác đã bắt đầu ỷ lại cùng tin tưởng vào hắn rồi.
Tịch Viêm nhìn lại tình huống sơ lược của Vạn Kim hiện tại, trong lòng không khỏi âm thầm cười nhạo. Quả nhiên thiển cận vĩnh viễn là thiển cận, chỉ nhìn được lợi ích ngắn hạn mà không nhìn ra tương lai lâu dài, chả trách Tịch Hàn được Tịch phu nhân cùng Tịch Dương sủng ái nhiều đến như vậy vẫn chỉ là bùn nhão không trát nổi tường.
Tịch phu nhân chỉ oán hận Tịch Viêm chiếm phần nhiều cổ phần, lại bỏ sót một chi tiết quan trọng. Nếu Tịch Dương thật sự muốn Tịch Hàn thừa kế công ty, ông chỉ cần giao lại cho hắn toàn bộ 50% cổ phần trong tay mình. Nhưng ông lại chia nửa cho Tịch Hàn, nửa còn lại cho Tịch Ly, hơn nữa còn phải là sau khi mình chết.
Tịch Ly là nữ nhân, cho dù Tịch Dương sủng ái nàng bao nhiêu, lấy tư tưởng cổ hủ của ông ta vẫn không có khả năng giao lại quyền điều hành công ty cho nàng được. Cũng vì vậy sau khi lên cấp ba, ông liền cho nàng sang nước ngoài du học, chỉ giữ Tịch Hàn theo bên mình để đào tạo.
Đáng tiếc, Tịch Hàn thật sự là một bao cỏ. Hắn vào vai phú nhị đại ăn chơi tiêu xài rất tốt, đến lúc làm việc hiệu quả không ra đâu, so sánh với một tinh anh bất kỳ trong công ty cũng đã đủ thấy sự chênh lệch, càng không cần nói đến việc so sánh cùng Tịch Viêm.
Có điều yêu thương không có lý lẽ, Tịch Dương lại cố tình yêu thích Tịch Hàn hơn, cho dù Tịch Viêm có tài giỏi bao nhiêu cũng sẽ không nhận được sự quan tâm như cách ông quan tâm Tịch Hàn.
Tuy nhân phẩm Tịch Dương không ra gì, nhưng đầu óc ông ta vẫn rất thông minh. Ông không vì mù quáng sủng ái mà giao lại Vạn Kim cho Tịch Dương, trái lại sau một hồi phân định đúng sai liền cảm thấy để Tịch Viêm nắm quyền mới là có lý nhất. Vạn Kim trong tay Tịch Viêm sẽ đi lên một tầm cao mới, mà Tịch Dương tuy rằng không phải chủ tịch hội đồng quản trị, nhưng với 25% cổ phần trong tay kia đủ để hắn ăn sung mặc sướng cả đời rồi.
Nói cách khác, ngay từ đầu ông đã có ý định để Tịch Viêm ra sức ra lực mà làm, còn Tịch Hàn chỉ cần hưởng thụ là đủ. 25% kia không phải con số nhỏ, chỉ cần trong tương lai Tịch Hàn đừng làm gì ngu ngốc bán hết số cổ phần đó, nửa đời sau của gã không cần lo lắng.
Hơn nữa, nếu thật sự phải so sánh, thứ Tịch Dương yêu quý nhất khẳng định là tập đoàn Vạn Kim này. Tuy rằng có sự trợ giúp phía mẹ hắn, thế nhưng không thể phủ định bao nhiêu công sức ông đổ dồn vào đây, đưa nó trở thành một tập đoàn lớn mạnh thuộc top 10 quốc gia.
Cho nên, Tịch Dương tuyệt đối sẽ không để cho Tịch Hàn phá hủy tâm huyết nửa đời của ông, cho dù ông có sủng ái gã nhiều cỡ nào đi chăng nữa.
Khổ thay Tịch phu nhân lẫn Tịch Hàn đều là những kẻ nông cạn, không nhìn được ẩn ý sâu xa của Tịch lão gia tử, trái lại còn cảm thấy ông bất công. Bọn họ không nhìn thấy điều mà Tịch Dương cùng toàn bộ hội đồng quản trị đều thấy rất rõ, nếu để Tịch Hàn lên nắm quyền, Vạn Kim chỉ có nước hủy trong tay gã.
Tịch Viêm đối với loại tính toán này của Tịch Dương chỉ cười lạnh. Tình thân gì đó từ lâu đã sớm chết trong lòng hắn rồi. Số cổ phần hắn cầm trên tay hoàn toàn do mẹ hắn để lại, không hề hưởng được dù chỉ một phần từ phụ thân. Mà gần ba mươi năm qua, trong khi Tịch Hàn cùng Tịch Ly có thể hưởng thụ cảm giác gia đình sum vầy, hắn lại như một kẻ bên lề chen vào giữa cuộc sống của bọn họ. Tịch Dương đối với hắn luôn lãnh đạm, gần như là chán ghét, bởi vì hắn nhắc ông nhớ đến người phụ nữ kia. Mẹ hắn là người cứng nhắc chỉ biết có mỗi công việc, bà ta có thể là một nữ doanh nhân thành công, nhưng ở vai trò làm mẹ cùng làm vợ hoàn toàn thất bại. Có cái để so sánh, Tịch Dương đương nhiên càng yêu quý tình nhân xinh đẹp ôn nhu động lòng người kia hơn.
Thời điểm kết hôn, Tịch gia chưa vững mạnh như bây giờ, nếu không có sự trợ giúp từ gia tộc mẹ hắn, Tịch Dương chưa chắc có được thành công như ngày hôm nay. Quan hệ hôn nhân giữa hai người chỉ lấy lợi ích đặt lên trên hết, mẹ hắn thì lạnh lùng, cha hắn lại hoa tâm, ly hôn là chuyện một sớm một chiều. Tịch Viêm hắn suy cho cùng, chỉ là một sản phẩm ngoài ý muốn. Mà sau khi Tịch phu nhân cùng hai đứa con bà ta tiến vào Tịch gia, hắn liền trở thành công cụ bị cha hắn sử dụng, lại trở thành cây đinh trong lòng kẻ khác, cuộc sống trôi qua có bao nhiêu đắng cay có thể tưởng tượng được.
Về sau, khi hắn cho rằng chính mình rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi căn nhà kia mà tự mình bay nhảy, mẹ của hắn lại chuyển giao cho hắn 40% số cổ phần kia. Thứ người khác xem như trân bảo, đối với hắn lại chỉ là gánh nặng, là gông cùm. Hắn buộc phải tiến vào Vạn Kim, phải tiếp tục nhìn thấy sắc mặt của những kẻ mình căm ghét, phải vờ như không có bất kỳ biểu tình gì đối với những trò mèo của Tịch phu nhân.
Cho nên chính xác mà nói, Tịch Dương yêu quý Vạn Kim này bao nhiêu, Tịch Viêm hắn lại chán ghét nó bấy nhiêu. Chán ghét đến mức, cho dù hiện tại hắn đã tự do, hắn vẫn muốn hủy hoại hoàn toàn loại gông cùm đã xiềng xích hắn suốt bao nhiêu năm nay.
Tác giả có lời muốn nói: Mọi người có biết vì sao dạo gần đây mỗi tuần chỉ còn 1 chương không? TT_TT Chính là vì một thứ mang tên deadline đấy!
Hỡi những bạn trẻ có ý định học công nghệ thông tin, hãy suy nghĩ thật kỹ! Nghe nó ngầu bá cháy vậy chứ một khi dính vào thì 2/3 cuộc đời của bạn chỉ dùng để chạy deadline mà thôi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...