Gilgamesh lãnh đạm tiếp lấy chén rượu Enkidu đưa qua, ưu nhã hớp một ngụm.
Hai ả này dám cả gan vô lễ với Vương phi của hắn, chắc chắn phải chịu trừng phạt tàn bạo nhất.
Mà hai em gái kia nào biết Enkidu đang nói các nàng, còn tưởng rằng hắn ám chỉ Vãn Vãn, bởi vì ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối chỉ chăm chú nhìn Vãn Vãn không rời.
"Được đó, nữ nhân ti tiện này đáng bị trừng phạt.."
"Đúng vậy, đại nhân chưa mở miệng nàng đã dám phán bậy, nên cắt lưỡi luôn cho rồi.."
Vãn Vãn hơi hơi liếc Enkidu, sau đó lạnh lùng nhìn thẳng vào hai nữ nhân trước mặt tặc lưỡi, chậc, không ngờ hai ả nãy cũng độc ác phết!
"Ý kiến hay!" Nói đoạn khóe miệng nàng cũng khẽ nhếch.
"Cái gì?"
Hai ả kia sửng sốt đần người, nữ nhân này bị dọa cho sợ quá, phát rồ rồi sao?
Vãn Vãn lúc này chậm rãi kéo khăn lụa xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn mị hoặc câu nhân hiện ra, lười biếng dựa vào lồng ngực Gilgamesh, nhẹ nhàng buông mệnh lệnh với binh lính: "Còn không mau chấp hành đi!"
Đám binh lính không ngờ được Vương phi bỗng nhiên xuất hiện tại chỗ này, thế nhưng bọn họ cũng rất nhanh hoàn hồn, lập tức đồng thanh chạy qua.
"Vâng thưa Vương phi!" Nói đoạn bắt lấy hai nữ nhân nọ ghì xuống.
"Vương..
Vương phi.." Các ả vừa hoảng sợ vừa chẳng hiểu gì, cho đến khi nhìn thấy đôi huyết đồng của Vãn Vãn tương tự Gilgamesh, sắc mặt mới trở nên tái nhợt, cả người run lẩy bẩy.
Trời ạ! Nam tử tôn quý nọ cùng nữ nhân đang nằm trong ngực hắn hóa ra lại là Vương và Vương phi, hai kẻ tàn bạo khét tiếng cai trị thành Uruk bấy lâu!
Nhưng không đợi cho các nàng dập đầu nhận tội đã bị đám quân lính kéo xuống thi hành mệnh lệnh.
Đêm ở sa mạc nhiệt độ giảm xuống rất nhanh, Vãn Vãn hơi run run dựa sát vào lồng ngực Gilgamesh thêm một chút.
Hắn thấy vậy liền lấy thảm lông cừu bọc cả hai lại, dùng nhiệt độ cơ thể của mình sưởi ấm cho nàng.
* * *
Ánh mặt trời buổi sáng gay gắt chiếu lên người Vãn Vãn, nàng đương còn ngái ngủ mơ hồ mở mắt, chỉ thấy một mình mình ngủ trong chăn.
Đống lửa bên cạnh đã bị dập tắt ngúm tự lúc nào, trơ lại một đống than tro đen thui.
Quân đội của Gilgamesh đang tấp nập thu dọn đồ đạc chuẩn bị khởi hành.
Nội trong hôm nay hẳn là có thể tới kịp rừng rậm phía Đông.
Gilgamesh cầm túi da trâu đựng nước đi lại, kề sát vào miệng nàng, "Nào Eliya, uống nước đi!"
Vãn Vãn ngọt ngào dạ một tiếng, ngoan ngoãn hé môi uống mấy ngụm.
Tuy rằng Gilgamesh vẫn là một tên bạo quân, nhưng cách hắn đối đãi nàng lại ngày càng săn sóc dịu dàng hơn.
Vừa đứng dậy đi rửa mặt về, Vãn Vãn liền thấy Walker đã trở lại từ lúc nào đang đùa nghịch vui vẻ cùng Enkidu.
Con sư tử vừa mập vừa đần này! Enkidu mới cho nó hưởng chút lộc ăn, nó liền ngu ngốc mà quy phục.
Đoàn quân tiếp tục khởi hành tiến về phía trước, sau vài lần dừng lại nghỉ ngơi, cuối cùng cũng tới một bình nguyên cách khu rừng nguyên sinh rậm rạp nọ mấy dặm.
Cây cối nơi đó cao ngất tưởng chạm mây, dùng mắt thường không cách nào nhìn rõ biên giới, chỉ thấy một mảng xanh ngắt trải dài vô tận.
Gõ vài tiếng trống trận tăng thêm sĩ khí, ai nấy đều hăng hái chạy tới bìa rừng trước khi mặt trời lặn.
Dường như đêm qua vừa mới mưa xong, dưới gốc cây lúc này có rất nhiều đá cùng vũng nước đọng, không cẩn thận rất dễ bị té ngã.
Ánh chiều tà chạng vạng báo hiệu hoàng hôn đã điểm, bầu trời trong vắt dần dần tím sẫm lại sau đó hoàn toàn bị màu đen u tối nuốt chửng.
Vầng trăng non lúc này mới uể oải tỉnh giấc, chiếu ánh sáng nhàn nhạt xuống rừng rậm sâu thăm thẳm.
Vì đường rừng nhỏ đến nỗi không thể nào cưỡi ngựa vào được, cho nên Gilgamesh hạ lệnh cho vài người ở lại bên ngoài canh giữ vật tư.
Vốn dĩ hắn định bảo Vãn Vãn chờ tại bìa rừng luôn, nhưng sợ nàng lại một thân một mình lén lút chạy theo, cho nên hắn đành phải dẫn nàng vào chung.
Nơi sâu thẳm trong rừng truyền đến vài tiếng sói tru, càng khiến nơi này trở nên âm u đến lạnh người.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...