Hệ Thống Xuyên Nhanh Sổ Tay Công Lược Nam Thần


Vãn Vãn nhướng mày, tiếng cười lanh lảnh tựa như chuông bạc ngân vang khắp dãy phố, "Ha ha ha..
Định làm gì ngươi ấy à? Tất nhiên là dạy cho ngươi một bài học rồi nhớ mãi không quên rồi, xem ngươi sau này có dám làm khó những cô gái yếu đuối nữa không.
À! Nếu muốn mách phụ thân trả thù ta thì cứ tự nhiên.
Ta đây mỏi mắt chờ mong.."

Dứt lời, nàng quật roi thật mạnh lên người Ditus làm hắn thét lên thảm thiết: "A! Ta sẽ không bỏ qua ngươi..
Tiện nhân!"

"Vẫn còn sức chửi mắng ta cơ à!" Thần sắc Vãn Vãn trầm xuống, đôi huyết đồng sâu thẳm tựa hàn băng lạnh thấu xương, tiếp tục hung hăng quất thêm mấy roi nữa.

"A..
A.." Ditus đau đớn điên cuồng lăn qua lộn lại trên mặt đất, la lên thất thanh: "Ta không dám nữa, tha cho ta, cầu xin ngươi buông tha cho ta đi!"


Vãn Vãn tiện tay quất thêm vài roi rồi mới dừng lại, từ trên cao nhìn xuống nói: "Hôm nay tạm thời tha cho ngươi, sau này mà để ta biết được ngươi lại chứng nào tật nấy, thì gặp ở đâu ta liền đánh ở đấy, đánh đến khi nào tàn tật thì thôi."

"Không dám! Ta không dám nữa!" Ditus vội vàng cam đoan.

Vãn Vãn khinh miệt liếc hắn một cái, sau đó cất roi vào bên hông, dẫn thị nữ rời đi.

Ditus lồm cồm bò dậy, hung tợn nhìn bóng dáng Vãn Vãn đang xa dần trong dòng người, trong lòng tính toán điều tra tường tận thông tin của nữ nhân này, nhất định phải đòi lại tất cả những gì hắn phải chịu đựng ngày hôm nay.

Do mải mê suy nghĩ nên hắn không để ý đến mọi người xung quanh đang thấp giọng nghi hoặc.

"Này, ngươi có để ý không, mắt của vị tiểu thư kia là màu đỏ, giống như.."

"Huyết đồng sao? Đó là màu mắt của Vương mà? Chẳng lẽ nàng là.."

"Suỵt! Đừng nói nữa! Nếu bị người trong Hoàng gia nghe thấy thì.."

-

Vãn Vãn vừa mới trở về Vương cung liền có thị nữ đến truyền lời, bảo rằng Gilgamesh triệu nàng tới chỗ hắn.

Thế là nàng đành phải tức tốc tắm gội sửa soạn, vội vã cùng Raffith chạy đến cung điện của Gilgamesh.

Vừa mới tiến vào cung điện, đập vào mắt Vãn Vãn là cảnh tượng nam nhân với mái tóc vàng óng kia đang ngồi trên vương vị, bàn tay lơ đễnh vuốt ve con sư tử cưng, tròng mắt đỏ thẫm biếng nhác khép hờ tựa như đang nghĩ suy điều chi.

Ánh đèn nhẹ nhàng đáp trên áo bào quý giá lỏng lẻo, bao phủ xung quanh hắn một tầng hào quang lóa mắt.

"Anh đã về rồi!" Vãn Vãn vui sướng chạy đến bên người hắn.

"Eliya, ta nghe nói em xuất cung dạo chơi." Gilgamesh đem thân thể bé xinh quen thuộc kéo vào lồng ngực.

Vãn Vãn tựa đầu vào khuôn ngực trần trụi lộ ra khỏi hoàng bào, hai má xấu hổ nóng lên, ngượng ngùng nói: "Đúng vậy, em muốn đi ra ngoài nhìn xem có bảo bối gì hay ho không."

"Mấy nơi thấp hèn đó thì có đồ gì tốt đâu, tất cả trân bảo thành Uruk đều ở trong bảo khố, em muốn thứ gì chỉ cần kêu Raffith đi lấy là được." Gilgamesh vuốt ve khuôn mặt nàng kiều diễm mềm mại.

Vãn Vãn hé môi nở nụ cười ngọt lịm: "Anh đối xử với em thật tốt, cơ mà mấy ngày qua anh đã đi đâu vậy?"

"Ra ngoài tìm chút đồ thôi, Eliya, xem ta mang gì về cho em này!" Gilgamesh phất tay, lập tức có thị nữ cung kính bưng khay tới.

Trên đó đặt một chiếc roi màu trắng bạc phát ra ánh sáng nhàn nhạt, có thể cảm nhận được ẩn trong đó là một luồng sức mạnh khó ai có thể chế ngự.


"Anh, đây là?" Vãn Vãn rời khỏi vòng ôm của hắn, vuốt ve dọc theo thân roi, cảm nhận từng tấc từng tấc lành lạnh mỗi khi tay nàng chạm vào! Hoàn mỹ! Quá hoàn mỹ!

"Đây là Long Cốt Tiên, ta có được nó từ chỗ một vị Thần quen biết, em thích chứ?" Gilgamesh hỏi.

(Long cốt tiên: Roi làm từ xương của rồng)

Ngày đó ở trong Hoa viên, thấy được bộ dạng kiêu ngạo khi dùng roi của nàng, hắn liền muốn đưa cho nàng cây roi tốt nhất trên thế gian, lỡ như có lúc hắn không thể ở bên, nàng cũng có thể tự bảo hộ chính mình.
Sở hữu món vũ khí này trong tay, cho dù là Thần cũng khó mà thương tổn nàng.

Bởi vậy nên mấy hôm nay, hắn không quản ngày đêm chạy tới vùng đất của rồng sinh sống, sai người bắt một con, xẻ thịt lột da rút xương, lại nhờ một vị thần chế tạo thành Long Cốt Tiên đem tặng cho sủng phi nhà mình.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận