"Xảy ra chuyện gì?" Gilgamesh ngẩng đầu, hàng lông mày anh tuấn nhíu lại vẻ không hài lòng.
Thị nữ từ xa chạy lại, hớt hải nói: "Vương..
Vương..
Các vị quý tộc đang đợi ngài.."
Quý tộc? Khẳng định là bọn họ lại tìm hắn thương lượng quái quỷ gì đó.
Bàn tay bá đạo từ từ buông lỏng ra.
Vãn Vãn đang định thở phào nhẹ nhõm, không ngờ, hắn lại bất ngờ nâng cằm nàng lên, hung hăng hôn xuống đôi môi nàng, trằn trọc liếm mút, đầu lưỡi thuần thục cạy hàm răng trắng tinh ra, triền miên tàn sát khuôn miệng ngọt ngào tựa mứt quả.
Vãn Vãn bị cơn mưa hôn cường hãn này làm cho khắp người mềm nhũn, chỉ có thể ngoan ngoãn ngửa cổ nghênh đón.
Sau khi nụ hôn vô cùng mãnh liệt kia kết thúc, Gilgamesh ám muội thổi một luồng khí nóng bên tai nàng: "Đêm nay tới tẩm cung của ta." Đoạn hắn thong thả theo thị nữ rời đi.
Vãn Vãn hít sâu mấy hơi, khẽ vuốt ve cánh môi sưng đỏ, gò má xấu hổ ửng hồng.
Gilgamesh không hổ danh là một tên bạo quân, mấy đại thần quý tộc còn đang sốt ruột chờ đợi thế mà hắn còn có tâm tư ở đây ức hiếp nàng.
Cơ mà, mấy người kia tìm hắn có chuyện gì nhỉ? Nghĩ ngợi một chút, Vãn Vãn cũng nhấc bước đi theo.
Raffith chạy đằng sau với lên hỏi: "Vương phi, người đi theo Vương làm gì?"
"Suỵt!" Vãn Vãn vươn một ngón tay kề sát vào đôi môi đỏ mọng, lôi lôi kéo kéo Raffith lén lút đi tới cung điện của Gilgamesh.
Trong cung điện lúc này có mấy người đàn ông ăn vận trang phục quý giá sang trọng, châu báu vàng vòng treo khắp người, trên mặt bọn họ mang vẻ u sầu.
"Vương, xin ngài tha cho chúng thần một con đường sống.." Nói xong đồng loạt sôi nổi quỳ xuống.
Gilgamesh bắt bọn họ giao nộp rất nhiều châu báu tiền bạc, những của cải đó đều do mỗi người cực khổ lắm mới kiếm được, tại sao lại phải đưa cho hắn.
Thân là Vương cai quản cả một thành trì, vậy mà không biết làm gương cho dân, hơn nữa còn bạo ngược, tùy ý cướp đoạt, làm lòng dân cực kỳ phẫn nộ.
Một tay Gilgamesh chống cằm, ngồi trên vương tọa cao ngạo, đôi huyết đồng lãnh đạm nhìn về phía bọn họ.
Áp suất trong cung điện giảm đến mức tối đa, đè nén khiến đầu gối mấy gã đàn ông nọ run lẩy bẩy, không ai dám mở mồm nói tiếp, ngay cả hít thở cũng khó khăn.
"Trong Vương thành này, bất kể nam nhân hay nữ nhân, châu báu hay ruộng đất, đều thuộc về bổn vương, ý các ngươi là..
không cho bổn vương tùy ý lấy những thứ vốn dĩ thuộc về mình?" Gilgamesh nhướng mày, ngữ khí mang theo sát ý lạnh thấu xương.
Lập tức có thị vệ tiến lên chuẩn bị lôi bọn họ đi.
"Vương tôn quý, xin ngài tha thứ chúng ta.." Mấy nam nhân ăn vận sang quý đó giãy giụa cầu xin.
Nhưng có vài người lại mở miệng mắng to: "Gilgamesh, Thần sẽ trừng phạt ngươi.."
Gilgamesh cười lạnh: "Nô lệ ti tiện, dám mở mồm gọi tên bổn vương!" Tức khắc vô số thanh kiếm kim sắc vọt tới cắm phập vào thân thể bọn họ, máu tươi phọt ra, một vài người nặng nề đổ gục xuống mặt đất.
"..."
Raffith hoảng sợ kêu khẽ.
Gilgamesh lười nhác ngước mắt, bắn cái nhìn lạnh băng về chỗ Vãn Vãn đang ẩn núp.
Bên hông Vãn Vãn mang một cây roi bạc, bước nhanh vào đại điện, cố gắng nén xuống sợ hãi đang trào dâng trong lòng, nở nụ cười xinh đẹp như hoa: "Anh, có chuyện gì xảy ra? Mấy tên nô lệ này chọc anh tức giận à?"
"Gilgamesh.." Một người giống như bị cảnh tượng trước mắt dọa điên rồi, chó cùng rứt giậu định mở miệng mắng chửi.
Vãn Vãn liền quật roi vào người hắn, quát "Cút xuống cho ta, tên của Vương tôn quý là để cho đám người thấp hèn các ngươi kêu lung tung sao?"
"A.." Nam nhân rú lên thảm thiết như con heo nọc bị chọc tiết, nằm vật trên mặt đất.
Nương theo ánh mắt của nàng, thị vệ lập tức tiến lên kéo hắn xuống.
Nhẹ nhàng thở phào trong lòng, lúc này Vãn Vãn mới chạy tới nhào vào lồng ngực Gilgamesh, ôm eo hắn làm nũng, "Anh, đừng tức giận nữa, em đã trừng trị hắn rồi."
Chỉ cần Gilgamesh không mở miệng nói gì thêm, người kia chắc chắn có thể giữ lại mạng sống!
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...