"Buông tay!" Một giọng nói thô bạo cùng phẫn nộ truyền tới.
Ngay sau đó Tiêu Vân Dật cũng lui lại về phía sau vài bước.
Vãn Vãn giật mình quay đầu, liền thấy Hứa Thần Hạo đang đứng đó, ánh mắt hắn tựa như muốn ăn tươi nuốt sống người ta, dọa cho trái tim Tô Vãn Vãn run rẩy.
Nàng chưa kịp phản ứng gì thì Hứa Thần Hạo đã tiến lại khom người nhấc bổng nàng lên.
"Hạo ca ca.." Vãn Vãn hốt hoảng kêu theo bản năng, muốn nói gì đó nhưng lại bị ánh mắt lạnh băng của hắn làm ngậm miệng.
Hứa Thần Hạo không để ý đến Vãn Vãn kêu thất thanh, lạnh mặt ôm nàng xuống đại sảnh.
Lúc ra khỏi cửa biệt thự, nàng còn loáng thoáng nghe thấy tiếng hét chói tai từ lầu hai truyền đến.
Đi tới xe hơi, Hứa Thần Hạo nhét Vãn Vãn vào trong, sau đó hung hăng đóng sầm cửa lại.
Hắn ngồi vào ghế lái, ngay cả dây an toàn cũng không cài, trực tiếp dẫm ga, đánh lái, chiếc siêu xe phóng về nhà với tốc độ bàn thờ.
Vãn Vãn nhìn cột đèn đường ngoài cửa kính không ngừng vụt qua, tự nhiên thấy chột dạ.
Vài lần muốn nhắc Hứa Thần Hạo thắt dây an toàn, nhưng lại không dám mở miệng.
Thái độ của Hứa Thần Hạo làm nàng cực kì bất an, không lẽ hắn phát hiện việc nàng đã làm đêm nay sao?
Nhưng hắn phát hiện thì sao, là hai nữ nhân kia mưu đồ muốn hại nàng trước.
Nàng chỉ bị gài vào thế giặc tới thì đánh thôi.
Nghĩ như vậy, trong lòng an tâm một chút, Vãn Vãn thỉnh thoảng lại trộm liếc mắt nhìn Hứa Thần Hạo.
Đột nhiên bên tai truyền đến tiếng bánh xe ma sát với mặt đường chói tai, thân thể theo quán tính đổ về phía trước, suýt chút nữa mặt nàng đã tiếp xúc thân mật với cửa kính.
Vãn Vãn có điểm ngạc nhiên, xảy ra chuyện gì? Hứa Thần Hạo đem xe ngừng ở nơi này là muốn làm cái gì.
Nàng nghiêng đầu nhìn qua lại đối diện ánh mắt bốc hỏa của hắn.
Tim đập thình thịch, len lén để tay hờ nơi cửa xe.
"Hạo ca ca? Anh sao thế?" Vãn Vãn nuốt nước miếng đánh ực một cái.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Hứa Thần Hạo vô biểu tình, cứ chăm chú nhìn nàng vài giây như vậy, sau đó lại hung hăng mà hôn lên môi nàng, lấp kín cái miệng hay lải nhải kia.
Có trời mới biết hắn tức giận bao nhiêu khi thấy nàng dây dưa cùng một gã đàn ông lạ, đến mức hận không thể xông lên xé tan gã ra làm trăm mảnh.
Suốt hai mươi mấy năm qua, đây là lần đầu tiên hắn có cảm xúc này, chuyện hồi nãy tựa hồ làm cho lý trí hắn bị rút cạn, có loại khát khao muốn đem nàng nhốt vào trong lồng, không ai có thể thấy hoặc chạm vào nàng, trừ hắn ra.
Bỗng nhiên lưỡi Hứa Thần Hạo nếm được một vị mặn mặn.
Nửa phút sau, hắn mới hiểu ra đó là thứ gì, thảng thốt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cô gái đang bị mình đè dưới thân.
Sắc mặt nàng tái nhợt, nước mắt vương vãi khắp hai gò má, toàn thân thì run rẩy.
Vãn Vãn ngơ ngác nhìn Hứa Thần Hạo, ở chung lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy hắn điên cuồng đến thế, làm cả người nàng đều nổi da gà vì sợ hãi.
Rốt cuộc là vì cái gì, chẳng lẽ là chuyện Tiêu Vân Dật dây dưa với nàng kích thích hắn?
Hay là chuyện Từ Văn Văn?
Chỉ là, bất kể là chuyện nào trong hai chuyện này, đều không phải là lỗi của nàng.
Vãn Vãn ngưng khóc, chần chờ vươn tay ôm lấy Hứa Thần Hạo.
"Hạo ca ca, em không biết tại sao anh đột nhiên đối xử với em như vậy, có chuyện gì anh nói cho em biết được không, anh làm em sợ đó.."
Hứa Thần Hạo như là bừng tỉnh, gắt gao ôm vòng eo nhỏ xinh mảnh khảnh của nàng, lạnh nhạt nói: "Từ khi nào mà em lại quen biết Tiêu Vân Dật?"
Hóa ra là ghen, Vãn Vãn nghĩ ngợi xong lắc đầu nói: "Em không biết hắn ta, đêm nay là lần đầu tiên gặp mặt."
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...