Hệ Thống Xuyên Nhanh Sổ Tay Công Lược Nam Thần
"Tôi muốn làm gì à? Ha ha.." Từ Văn Văn cười hiểm độc, bàn tay cô ta mơn trớn dọc theo cần cổ Vãn Vãn, "Vòng cổ này vốn dĩ là của tôi, loại người như cô..
làm sao xứng được đeo nước mắt của Thần."
"Nga?" Vãn Vãn lười nhác bắt lấy tay nàng, "Loại người như tôi thì sao?"
"Cô..
cô.." Từ Văn Văn trợn tròn hai mắt, đáng lẽ hiện tại Tô Vãn Vãn nên bị ngấm thuốc mà nằm trên sofa không thể nhúc nhích chứ?
"Thắc mắc tại sao tôi không bị gì đúng không?" Vãn Vãn đứng lên, một tay đem Từ Văn Văn đẩy ngã trên mặt đất, "Kỹ xảo của cô cùng Lâm Tịch Hàm mà muốn đối phó tôi? Còn non và xanh lắm."
"Từ đầu cô đã biết bọn tôi liên thủ?" Từ Văn Văn không thể tưởng tượng nói.
Sao có thể! Chuyện về nước cô ta đã giữ kín như bưng, một tin tức nhỏ cũng không để lọt ra ngoài!
Huống chi, cô cùng với Lâm Tịch Hàm trông không hề giống bộ dáng sẽ liên thủ với nhau.
Vãn Vãn lười tiếp tục cuộc đối thoại thiểu năng trí tuệ này với cô ta.
Một bạch liên hoa nhu nhược trong sáng đáng thương mượn cớ vì chân ái mà quyến rũ vị hôn phu của người khác.
Mà một người về nước cũng vì muốn lợi dụng cảm tình và sự áy náy lúc xưa để vẽ lên cái vỏ bọc gọi là chân ái.
Nếu vậy thì chân ái của các nàng thật sự được bao lâu, nếu một ngày nam chủ không còn địa vị và danh vọng, không biết các nàng sẽ trở mặt ra sao.
Cũng vì Lâm Tịch Hàm cố tình lôi kéo nàng xem một màn kia do Từ Văn Văn dàn dựng, bằng không Vãn Vãn nghĩ nát óc cũng không ra hai người này thực sự liên thủ với nhau để hãm hại nàng.
Thật đúng lúc, các cô tự đưa đầu vào rọ, thì nàng cũng nên hốt trọn một mẻ mà giải quyết.
Nhìn khuôn mặt đầy ác ý của Vãn Vãn, Từ Văn Văn khẩn trương kêu to: "Tô Vãn Vãn, cô muốn làm cái gì? Đây là nơi ở của thị trưởng, nếu cô làm trò gì xằng bậy, Thiếu gia sẽ không tha cho cô đâu!"
Khó trách! Nàng đang thắc mắc làm sao Từ Văn Văn lại có cửa bước vào bữa tiệc xa hoa này, hóa ra là thông đồng với con trai thị trưởng.
Con trai của thị trưởng là một tên ăn chơi trác táng, tuy rằng thoạt nhìn đàng hoàng, nhưng trong tối lại quan hệ dây dưa không ít, hơn nữa thủ đoạn trên giường lại biến thái khác người, chắc chắn Từ Văn Văn muốn lợi dụng hắn để đối phó với nàng đây mà.
Nghĩ đến đây, Vãn Vãn liền tiến lên nhanh như cắt chặt vào gáy cô ta.
Từ Văn Văn chưa kịp kêu một tiếng đã ngã vật xuống sofa xỉu.
Vãn Vãn tính toán thời gian, kéo Từ Văn Văn lên trên giường, đoạn dùng chăn đắp kín người cô ta lại, sau đó chỉnh đèn mức tối nhất, xoay người ra khỏi phòng.
Tùy tiện tìm một người hầu đang bưng rượu ở hành lang, bảo hắn báo cho Thiếu gia rằng Từ Văn Văn đang chờ trong phòng.
Xong xuôi nàng xoay người biến mất ở khúc cua.
Sau khi rời khỏi lầu 2, tâm tình treo cao của Vãn Vãn rốt cuộc cũng hạ xuống, nàng chậm chạp bước men theo lối đi.
Bỗng nhiên ánh mắt nàng ngưng trọng.
Tiêu Vân Dật! Tại sao hắn lại ở đây?
Vãn Vãn đang muốn đi vòng đường khác lại bị ngăn lại.
"Vãn Vãn, lâu ngày không gặp."
Vãn Vãn nhíu lại hàng lông mày xinh đẹp, đêm nay là lần đầu tiên nàng chạm mặt Tiêu Vân Dật, hắn nói lời này có ý gì?
"Tiêu tổng, có chuyện gì sao?"
"Cố nhân gặp nhau, có thể dừng bước nói chuyện trong chốc lát không?" Mặt mày Tiêu Vân Dật lãnh đạm, ngay cả lời nói của hắn cũng tựa hàn băng ngàn năm.
"Thật ngại quá, tôi không có chuyện gì để nói với anh cả." Vãn Vãn lùi ra phía sau, quay người rời đi.
Cánh tay lập tức bị giữ chặt, Vãn Vãn lảo đảo chực ngã vào người Tiêu Vân Dật, nàng nhanh nhẹn trở tay đẩy hắn ra.
"Tiêu tổng, anh định làm gì? Mời anh buông tay ra!" Hai má nàng hồng lên vì tức giận, cái người này bị làm sao vậy?
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...