Vãn Vãn một mình chậm rãi bước ra khỏi đại sảnh, cảm giác có tiếng bước chân theo sau mình, cười lạnh một tiếng, vờ như choáng váng mà bước đi.
Vừa đi được vài bước, ở ngay khúc cua liền gặp được người quen.
Vãn Vãn nghênh mặt nhìn nữ nhân trước mắt: "Từ Văn Văn!"
"Tô đại tiểu thư, chắc là cô không ngờ rằng tôi sẽ trở lại." Đôi môi đỏ diễm lệ của Từ Văn Văn nhếch cao, lộ ra nụ cười đắc ý.
Vãn Vãn lạnh nhạt nói: "Trở lại thì làm sao, Hạo ca ca là vị hôn phu của tôi, cô trong mắt anh ấy chẳng là gì đâu."
"Phải không?" Từ Văn Văn kéo dài thanh âm, cười nói: "Cái này cũng chưa chắc.
Thật ra A Hạo mấy năm nay vẫn luôn thương nhớ tôi, bằng không..
Sao anh ấy lại chiếu cố một nữ nhân giống y hệt tôi chứ!"
Vãn Vãn châm biếm trong lòng, đúng là một nữ nhân không biết xấu hổ, nàng nói: "Từ Văn Văn, cô đừng vội đắc ý, 5 năm trước tôi có thể đuổi cô đi, 5 năm sau, cô vẫn không xứng đáng cho tôi để vào mắt."
Từ Văn Văn biến sắc, nàng ghét nhất chính là dáng vẻ cao cao tại thượng này của Tô Vãn Vãn.
Nghĩ đến kế hoạch tối nay, trong lòng nàng cười lạnh, qua đêm nay thôi, để xem Tô Vãn Vãn cô còn cao ngạo được không!
"5 năm sau tôi đã không còn như trước, cô cho rằng hiện tại Tô gia còn có thể một tay che trời hay sao? Tô Vãn Vãn, cô nợ tôi, dù là một đồng một cắc tôi cũng phải đòi lại cho bằng được!"
Vãn Vãn cười khẩy ra tiếng: "Tôi nợ cô? Từ Văn Văn, 5 năm trước chính tay cô cầm tiền tôi đưa mà xuất ngoại, hiện tại cô lấy mặt mũi đâu mà bảo tôi nợ cô?"
Mặt Từ Văn Văn đỏ lên, trợn mắt nhìn: "Nếu không phải Tô gia các người bức tôi, làm sao tôi nỡ rời xa A Hạo, ai cần đồng tiền dơ bẩn của các người!"
"Nếu không cần, vậy số tiền tôi đưa cô đâu rồi.." Vãn Vãn không chút che giấu khinh thường trên mặt: "Cô có biết câu này không?"
"Câu gì?" Từ Văn Văn nhướng mày.
"Kỹ nữ còn muốn lập đền thờ." Vãn Vãn cười "thân thiện" nói.
(Ti tiện mà còn giả vờ đoan trang)
"Tô Vãn Vãn!" Từ Văn Văn giơ tay lên chực tát Vãn Vãn lại bị nàng dùng một tay bắt lấy, hất ra, "Nếu cô không thèm đồng tiền dơ bẩn của Tô gia, vậy xin cô đem tiền trả lại cho Tô gia."
Nàng xoay người vào thang máy, mặc kệ Từ Văn Văn đang tức giận đến vặn vẹo, cười nói: "Từ tiểu thư, cô nhớ trả cả tiền trợ cấp trong 5 năm của Tô gia nữa."
Cửa thang máy đóng lại, đem hai cô gái ngăn cách nhau.
Từ Văn Văn ác độc nhìn chằm chằm cửa thang máy, siết chặt tay, Tô Vãn Vãn! Chờ qua đêm nay, xem cô làm sao mà kiêu ngạo nữa!
Người hầu vẫn luôn theo sau Vãn Vãn lúc nãy giờ đi tới chỗ Từ Văn Văn, cúi đầu nói: "Từ tiểu thư, thuốc đã bắt đầu phát tác."
Từ Văn Văn vừa định bảo hắn tiếp tục theo dõi, tự mình đi tìm Lâm Tịch Hàm, đột nhiên lại nhớ tới viên đá quý đeo trên cổ Tô Vãn Vãn, trong mắt hiện lên thần sắc tham lam, nàng xua xua tay, "Cậu đi tìm Lâm Tịch Hàm, kêu cô ta dẫn người tới lầu hai."
"Dạ, Từ tiểu thư." Người hầu vội vàng rời đi.
Vãn Vãn vẫn làm bộ nghiêng ngả lảo đảo đi về phía trước.
"Tô tiểu thư, cô có chỗ nào không thoải mái à, tôi dìu cô vào phòng nghỉ ngơi nhé." Từ Văn Văn bỗng nhiên từ đâu ra tiến lên giữ chặt tay Vãn Vãn, hòng ép buộc kéo nàng vào phòng.
Vãn Vãn diễn vai bị trúng thuốc, cả thân mình nhìn như vô cùng yếu đuối, bị Từ Văn Văn kéo vào phòng đẩy ngã trên ghế sofa, nàng mơ hồ nhìn cô ta, hỏi: "Cô muốn làm gì?"
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...