"Sư thúc!" Chưởng môn cất tiếng than thở, "Nếu ngài đã khăng khăng như vậy.."
"Ta nói, Tiểu Tử là linh sủng của ta!" Mặc Dạ Minh hất tay Đồ Sơn Thanh Thanh ra, sắc mặt u ám đến cực điểm.
Đế Cửu Thương đặt tiểu hồ ly bé nhỏ xuống đất, nhẹ nhàng giơ ngón tay điểm một cái, trong nháy mắt tiểu hồ ly lập tức biến thành cô bé tầm mười ba mười bốn tuổi mặc bộ y phục tím nhạt, đôi mắt nàng sáng long lanh tựa tinh tú trên trời, xinh đẹp động lòng người.
Vãn Vãn đang còn đắm chìm trong cảm giác sung sướng khi được trở lại hình hài con người, Đế Cửu Thương đành phải lên tiếng nhắc nhở nàng: "Mau bái sư!"
Nghe vậy, nàng lập tức quỳ gối xuống trước mặt hắn, "Sư phụ tại thượng, xin nhận một lạy của đồ nhi."
Đồ Sơn Thanh Thanh bên cạnh đã muốn cắn nát hàm răng mình, ngoan độc nhìn khuôn mặt quen thuộc giống y như đúc thiếu nữ nghìn năm trước kia, chỉ hận không thể chạy tới vẽ vài nhát kiếm lên gò má trắng hồng ấy.
"Đứng lên đi!" Đế Cửu Thương nói.
Vãn Vãn đứng dậy, cảm nhận được ánh mắt của Đồ Sơn Thanh Thanh, nàng cúi đầu nhếch miệng cười nhạt.
Mặc Dạ Minh cũng không nhịn cơn nóng giận thêm nữa, lập tức rút bảo kiếm bên hông ra, xé gió lao về hướng Đế Cửu Thương.
"Dạ Minh!" Chưởng môn kinh hãi, sao đồ đệ của ông lại có thể bốc đồng đến vậy, ngay cả sư tổ còn phải kiêng kị tiểu sư thúc mấy phần.
Đôi mắt đạm mạc màu mực của Đế Cửu Thượng khẽ nâng, bảo kiếm tưởng chừng mạnh mẽ lao đến ấy thế mà chững lại giữa không trung, muốn tiến không được mà muốn lui cũng chẳng xong, tiếp đó gãy đôi làm hai nửa.
"Can tội phạm thượng Phiếu Miểu Tông xử trí ra sao?"
"Thưa tiểu sư thúc, phạt nhốt trong Hắc Thủy Nhai một tháng ạ." Chưởng môn lập tức trả lời.
Tên đồ nhi này sao cứ làm ông không bớt lo được vậy, chẳng qua chỉ là một con tiểu yêu, hà tất phải khăng khăng chống lại tiểu sư thúc, đúng là cứ tự muốn chuốc khổ vào bản thân.
Mặc Dạ Minh đang còn muốn tiếp tục động thủ, lại bị chưởng môn niệm pháp thuật định thân lại, nhân tiện bịt luôn cái mồm hắn.
"Sư phụ, lúc đầu ở chân núi hắn đã cứu mạng con." Vãn Vãn mở miệng nói.
Về tình về lý, Mặc Dạ Minh cứu nàng một mạng, ân này nàng nên nhanh chóng trả lại hắn.
Miễn cho sau này trở về Thiên giới lại khó trở mặt với nhau.
Đế Cửu Thương nghe xong, mặt không đổi sắc: "Nếu ngươi đã cứu mạng đồ nhi của bản tôn, tặng ngươi lễ vật đáp trả ân tình."
Đoạn hắn lấy một thanh kiếm trong túi trữ vật ra, thân kiếm thiết kế tối giản nhưng lưỡi kiếm lại sắc lẹm bóng loáng, vừa nhìn đã biết đây chính là tiên vật bất phàm.
Thần sắc chưởng môn mừng vỡ khôn cùng, vội vã tiếp lấy thanh kiếm kia, khúm núm cúi đầu nói với Đế Cửu Thương: "Ta thay Dạ Minh đa tạ tiểu sư thúc." Dùng một linh sủng nho nhỏ đổi được tiên kiếm quý giá, thật là chuyện may mắn từ trên trời rơi xuống.
Bấy giờ miệng Mặc Dạ Minh đang bị phép thuật phong ấn, nhưng ánh mắt hắn biểu lộ sự phẫn nộ tột cùng.
Đồ Sơn Thanh Thanh bên cạnh sớm đã ngây người, tên nam nhân này thật quá đáng, lại dám đối xử với điện hạ như vậy, sau khi điện hạ lịch kiếp trở về Thiên Cung, để xem hắn và Đồ Sơn Vãn Vãn còn lên mặt được nữa không!
"Đi thôi!" Đế Cửu Thương dẫn Vãn Vãn ra ngoài đại điện, Tiên hạc đã đứng đợi ở đó từ lúc nào.
Khi trèo lên lưng Tiên hạc, Vãn Vãn cảm thấy hơi sợ hãi, hiện tại nàng đang ở hình dáng con người, cảm giác như chỉ cần một cơn gió nhẹ tạt qua, thân thể nàng sẽ lung lay té xuống đất.
"Sư..
Sư phụ.." Nàng do dự gọi.
Đế Cửu Thương cất giọng lạnh lùng, "Chuyện gì?"
"Con có thể cầm góc áo của người không.." Chẳng đợi Đế Cửu Thương kịp trả lời, nàng vội vàng giải thích, "Con..
con sợ.." Thanh âm thiếu nữ vừa rụt rè vừa sợ sệt.
"Có thể." Vài giây sau, nam nhân nhàn nhạt chấp thuận.
Vãn Vãn thở phào một hơi nhẹ nhõm, cẩn thận vươn tay nắm chặt lấy góc áo bào của hắn.
Tiên hạc cõng hai người xuyên qua vô số tầng mây trắng, bay thẳng về đỉnh Vụ Phong.
Vãn Vãn sợ đến mức chẳng dám hé mắt nhìn xuống, lúc làm tiểu hồ ly nàng có thể bấu chặt lấy lông vũ của Tiên hạc, mà bây giờ, chỉ có thân ảnh nam nhân phía trước mới đem lại cho nàng chút cảm giác an tâm.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...