Trong mắt Tiên hạc hiện lên ý cười hả hê, ngửa đầu kêu to một tiếng, đáp xuống bên cạnh Vãn Vãn, dùng móng chân đạp đạp cái bụng mềm nhũn của nàng.
Vãn Vãn lập tức đứng lên, có phải nàng vừa nhìn lầm không, con Tiên hạc này đang cười nhạo nàng?
Tiên hạc dùng miệng ngậm lấy Vãn Vãn đặt lên lưng mình, không đợi nàng kịp ổn định chỗ ngồi đã đâm toạc tầng mây, lao lên trời nhanh như chớp.
Mây mù mang theo khí lạnh tạt qua người nàng, may mà lông nàng dày không cảm thấy lạnh!
Chốc lát sau Tiên hạc đã cõng nàng tới đỉnh Vụ Phong, tầng sương mù tản ra, mấy tầng cung điện quen thuộc hiện lên trước mắt.
Mà dưới tàng cây bên hồ, nam nhân ấy đang chơi đàn, ngón tay thon dài tinh tế lướt trên huyền cầm như thể hồ điệp uốn lượn, từng âm thanh phát ra đến Tiên âm cũng khó sánh ngang.
Lỗ tai muốn có bầu luôn rồi!
Nam nhân kia bình thản ngồi dưới tàng cây rợp mát, khí chất của hắn vẫn trác tuyệt xuất trần đến vậy, cảnh quan xung quanh chỉ xứng làm những nét màu vẽ nguệch ngoạc tôn vẻ tuyệt mỹ nơi hắn.
Phảng phất ánh mắt mê người kia vốn sinh ra để làm tâm người ta si cuồng.
Tiên hạc đáp xuống bên hồ, Vãn Vãn đứng lên, hung hăng ngoạm đứt một cọng lông vũ trên người nó.
Con vật đang tính chải chuốt lại bộ lông trắng tinh của mình ré to, suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Hồ ly chết bầm! Đau chết mất!
Vãn Vãn ngậm lông vũ trong miệng, hả hê chạy tới chỗ nam nhân thần tiên đang đánh đàn.
Dám cười nhạo nàng nè! Nàng tinh mắt lắm đó nha! Lông vũ này đẹp phết, lần sau bứt nhiều một chút làm thành áo lông vũ.
Tiên hạc khẽ rùng mình, hình như vừa rồi có ác ý nhằm vào nó thì phải, khẽ quét mắt nhìn bốn phía, hết thảy đều chẳng thấy gì lạ.
Kia mặt hồ tĩnh lặng, vài con cá bơi bơi dưới đáy nước, mà con hồ ly không biết trời cao đất dày nọ đương vui sướng chạy về hướng nam nhân tôn quý đang ngồi.
Hết thảy điều này tạo nên một bức tranh bình yên đến lạ.
Nhận được ánh mắt lạnh như băng của chủ nhân, Tiên hạc lập tức ngoan ngoãn bay ra.
Lúc này Vãn Vãn đã chạy tới chỗ nam nhân nọ, nhẹ nhàng ghé vào chân hắn, chuyên tâm nghe hắn tấu đàn.
Sau khi khúc nhạc vừa xong, nam nhân để huyền cầm sang một bên.
"Đói bụng?"
Thanh âm dễ nghe của hắn khiến Vãn Vãn đứng hình trong phút chốc, hồi lâu mới gật đầu, đưa đôi mắt tím nhạt anh ánh nước vẻ đáng thương nhìn hắn.
Khóe miệng nam nhân hơi nhếch lên, có vẻ hành động của nàng đã khiến hắn vui vẻ.
Nhưng trong nháy mắt, hắn lại trở về vẻ thanh lãnh đạm mạc như trước.
Hắn nhìn về phía Tiên hạc to lớn đang đậu trên cành cây tùng.
Tiên hạc nhận mệnh, lập tức bay đi.
"Ngũ Sắc Linh Cầm!"
Tiên hạc giang rộng cánh, cái gì? Kêu Hạc đại gia nó đi bắt Ngũ Sắc Linh Cầm, cái này nhất định là để cho con hồ ly ngu xuẩn kia ăn!
Ánh mắt Vãn Vãn sáng rỡ, híp híp nhìn Tiên hạc.
Đi nhanh đi, Hạc ngu xuẩn!
Tiên hạc quay đầu đi, cao ngạo mà nhìn hồ nước, rốt cuộc chủ nhân là chủ nhân của ai, chẳng lẽ nào nó bị thất sủng rồi?
"Đi." Giọng nói của nam nhân đạm nhiên vang lên, mang theo chút lạnh lùng.
Thân thể Tiên hạc khẽ run, nó biết rõ chủ nhân là người đáng sợ tới mức nào, lập tức giang cánh bay lên bầu trời.
Vãn Vãn hài lòng cọ cọ đầu vào áo bào trắng của nam nhân.
Đôi mắt hắn khẽ nhúc nhích, cuối cùng vươn tay nhấc nàng lên, đặt vào lòng mình.
Đáng tiếc là Vãn Vãn vẫn chẳng nghe được thanh âm thông báo của hệ thống.
Lẽ nào, hắn thật sự không phải người nàng cần công lược?
Ánh mắt Vãn Vãn lóe lên chút buồn rầu, nhưng tại sao nàng lại luyến tiếc hắn đến vậy? Sâu trong lòng nàng có thể cảm nhận được sự quen thuộc nơi người này, thân quen đến lạ!
Nàng dùng móng vuốt vẽ vẽ lên áo bào của hắn.
Hắn lẳng lặng cúi đầu ngắm nhìn dáng vẻ tiểu hồ ly nghiêm túc viết chữ.
"Ngươi tên là gì?"
Nàng viết ra vấn đề bản thân thắc mắc nhất.
Đôi môi mỏng hờ hững của hắn khẽ mở..
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...