Sau lần tình cờ gặp được nam nhân ở ôn tuyền hôm đó, Vãn Vãn luôn mộng mơ được thấy lại khuôn mặt tuyệt sắc của hắn, biểu tình nhàn nhạt kia giống như khảm thật sâu vào lòng nàng, làm cách nào cũng không thể quên đi nổi.
Bởi vì nàng hay lén chạy tới Linh Cầm Sơn, cho nên mấy ngày gần đây Hắc Dạ Minh trông coi nàng vô cùng chặt chẽ.
Hôm nay thừa dịp Đồ Sơn Thanh Thanh quấn quít lấy hắn, nàng muốn đi tới tòa núi cấm địa kia thăm thú một chút.
Từ miệng mấy đệ tử Phiếu Miểu Tông Vãn Vãn biết được, đó là ngọn núi nơi tiểu sư thúc của chưởng môn ở.
Tiểu sư thúc? Trông nam nhân ấy có vẻ rất trẻ tuổi mà!
Vãn Vãn muốn thử xem hắn có phải nam thần nàng cần công lược ở thế giới này hay không?
Nếu như không phải, nàng sẽ nghĩ cách rời đi, chuyển đối tượng sang nhân vật phản diện.
Vãn Vãn chạy một đường, bộ lông trắng dính chút lá cây khô cùng bùn đất trông như con cún bị người ta bỏ rơi.
Lần theo trí nhớ, nàng chạy về hướng cái ôn tuyền nửa năm trước nàng bắt gặp nam nhân kia.
Chui khỏi bụi cỏ, trước mắt lập tức xuất hiện ôn tuyền xưa cũ, nước trong ao nhìn không thấy đáy, sương mù mang theo hơi nóng dễ chịu xông lên.
Trước tiên phải tắm rửa sạch sẽ đã, sau đi tìm người đó cũng không muộn! Nếu không..
Bẩn thỉu sẽ làm cho người ấy ghét bỏ.
Vãn Vãn cẩn thận vươn móng vuốt thử độ ấm, sau đó cẩn thận nhảy xuống, vui vẻ quẫy bốn chân ngắn ngủn bơi bơi trong nước.
Vừa tắm rửa được chốc lát, bỗng nhiên tiếng tiên hạc kêu truyền đến.
Có người tới!
Vãn Vãn cuống quít nhảy khỏi ôn tuyền, núp thật sâu vào vách núi bên cạnh.
Trên bầu trời xuất hiện một con tiên hạc to lớn, mà nam nhân kia đang đứng trên lưng nó, y phục trắng như tuyết, thuần khiết lại cao quý.
Cuối cùng Vãn Vãn cũng thấy rõ hắn..
Suối tóc suôn mượt thật dài được buộc vỏn vẹn bằng dải lụa màu trắng bạc, dung nhan tựa bạch ngọc điêu khắc thành, chỉ khuôn mặt ấy cũng đủ để khiến thiên địa trở nên mờ nhạt.
Y phục bạch sắc càng tôn lên thân hình thon dài, vầng sáng vàng nhạt bao phủ quanh ngoại bào càng làm nổi bật vẻ thần bí cùng cao quý nơi hắn.
Tiên hạc chầm chậm sà xuống, hạ cánh trên thảm cỏ xanh mướt cách ôn tuyền không xa.
Vãn Vãn ngay cả động đậy cũng không dám, hai mắt dán chặt vào từng hành động của hắn.
Hắn..
Chính là..
Bỗng nhiên tiên hạc ré lên một tiếng, sau đó cất cánh bay lên trời.
Mà người nam nhân kia cũng đi về phía ôn tuyền, mỗi bước chân đều nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay.
Hắn muốn..
Làm gì?
Đột nhiên Vãn Vãn nhớ tới tấm lưng với đường cong duyên dáng hôm nọ, trái tim không khống chế được đập thình thịch.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của nàng, nam nhân đã cởi bỏ ngoại bào, chỉ mặc độc tấm áo nội y bằng lụa chầm chậm đi về phía ôn tuyền.
Mặt nước khẽ dập dìu từng đợt, nam nhân nhẹ nhàng bước vào.
Vãn Vãn cảm thấy nóng dị thường, nóng đến mức nàng muốn nhảy ra ngoài, muốn chạy trốn, nhưng lại luyến tiếc cảnh xuân xinh đẹp trước mắt.
Hay là liều mình nhảy ra ngoài xem?
Đôi tròng mắt tím nhạt đầy vẻ xoắn xuýt, Vãn Vãn rối rắm vươn móng vuốt cào cào vào vách núi, để lại mấy đường nguệch ngoạc.
Mặc dù thanh âm vô cùng nhỏ, vẫn làm cho nam nhân đang tắm rửa kia phát hiện động tĩnh.
Gợn nước khẽ lăn tăn, mấy luồng khí lập bức bắn về phía Vãn Vãn.
"Ngao.." Vãn Vãn bị trúng chiêu rơi vào trong ôn tuyền.
Vô số nước ấm ập tới, Vãn Vãn không kịp trở tay, uống liên tiếp mấy ngụm, giang tứ chi ra vùng vẫy.
Trong khoảnh khắc hốt hoảng tột cùng, nàng cảm giác đuôi mình bị ai đó nhấc lên.
"Hồ ly." Giọng hắn lãnh đạm tựa băng tuyết.
Vãn Vãn lúc này xấu hổ cực kỳ, tuy hiện tại trong hình hài hồ ly, nhưng dù sao nàng cũng là con gái, đã rình trộm nam nhân tắm rửa, lại còn bị bắt tại trận.
Cảm giác bị xách ngược lên không dễ chịu chút nào, Vãn Vãn vùng vẫy tứ chi ngắn ngủn loạn cả lên, cất tiếng ngao ngao, dùng đôi mắt linh động hòng lấy lòng hắn.
Nam nhân vẫn chẳng chịu buông tay, trái lại còn để nàng gần sát mặt mình hơn một chút.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...