"Bà nội, để cháu vào gọi em ấy cho!" Giọng nói dịu dàng ôn hòa của Quý Thanh vang lên.
"Ừ, thế cháu vào gọi con bé đi.
Lúc mới tỉnh dậy con bé hơi cộc tính, cháu đừng giận nó!" Thanh âm bà nội vô cùng vui vẻ.
"Không sao đâu thưa bà." Quý Thanh ngoan ngoãn nói, đoạn liền đẩy cửa ra bước vào phòng.
Khuôn mặt Vãn Vãn tràn ngập sự mờ mịt, Quý Thanh rời đi từ khi nào, sao bà nội lại gặp được hắn, hai người còn trò chuyện với nhau vui vẻ đến vậy.
Mấu chốt là..
khi tỉnh dậy nàng cộc tính sao? Có sao?
Lúc Quý Thanh bước vào phòng, liền thấy thiếu nữ mang dáng vẻ vừa ngủ dậy ngơ ngác nhìn hắn tới gần, trong lòng khẽ vui vẻ.
Đi đến mép giường, hắn chồm tới hôn chụt nàng một cái, sau đó không đợi nàng kịp phản ứng đã đỏ mặt lùi lại.
"Anh chuẩn bị đồ ăn xong xuôi rồi.
Em đi rửa mặt đi rồi xuống nhà ăn sáng."
Vãn Vãn ừ một tiếng, đôi mắt vẫn mở to nhìn hắn, thẫn thờ ngồi trên giường không động đậy.
Do ngủ qua đêm nên tóc nàng hơi rối, tóc mái bị đè cho hơi nhếch lên, trông vừa ngốc lại vừa khờ.
Quý Thanh nhìn dáng vẻ mới ngủ dậy của nàng, trong lòng cảm thấy vô cùng đáng yêu, vươn tay vuốt thẳng mái tóc nàng, khóe môi nở nụ cười mị hoặc, thừa dịp nàng đang ngơ ngơ hôn trộm một cái nữa.
Vãn Vãn theo phản xạ che miệng, trợn mắt liếc hắn, "Em chưa đánh răng đâu đấy."
Quý Thanh đỏ mặt, nói: "Vậy anh ra ngoài trước đây." Nói đoạn nhanh chóng bước ra.
Vãn Vãn vẫn ngồi nhìn chằm chằm cửa phòng hồi lâu, trong đầu đầy ắp hình ảnh nụ cười lúc nãy của Quý Thanh.
Làm nàng không khỏi liên tưởng đến một tiểu yêu tinh chuyên dụ dỗ người, à không, là ma quỷ dụ dỗ người thì đúng hơn.
Rửa mặt, thay đồ xong xuôi, Vãn Vãn liền đi xuống lầu.
Trên bàn phòng khách đã bày sẵn trứng chiên cũng sữa đậu nành, thêm chút bánh quẩy, trong bếp có tiếng nói chuyện rôm rả, sau đó bà nội bưng một nồi cháo đi ra.
Vãn Vãn chạy tới xem thử, thấy trong nồi là cháo thịt nạc với trứng Bắc Thảo thơm nức nóng hôi hổi.
Bữa sáng này phong phú quá mức quy định rồi, ba miệng ăn làm sao mà hết nổi.
Nhưng thứ làm nàng kinh ngạc hơn là Hắc Huyền đang ngoan ngoãn trên vai bà nội, nó trông thấy nàng liền phẩy phẩy cánh chào hỏi: "Tiểu mỹ nữ, buổi sáng tốt lành!"
Vãn Vãn xem như không thấy nó.
Bà nội đặt nồi cháo xuống bàn, quay qua nói với nàng: "Vãn Vãn à, mấy món này đều do Tiểu Quý tự tay làm.
Thằng bé giỏi thật đấy, trông món nào cũng ngon miệng cả!" Sau đó bà đưa tay vuốt ve Hắc Huyền trên vai: "Tiểu Quý còn mang con chim biết nói này tới nữa, thú vị thật.."
Hiện giờ trong lòng Vãn Vãn vụt qua ý nghĩ, người trước mắt này là ai đó biến thành bà nội của nàng.
Mấu chốt là, sao người phàm như bà nội có thể nhìn thấy Hắc Huyền?
Quý Thanh vừa bưng salad ra, khi thấy Vãn Vãn, gò má hắn hơi hồng hồng.
"Vãn Vãn, em mau ngồi xuống ăn sáng đi."
Vãn Vãn nhìn khuôn mặt phiếm hồng của hắn, thắc mắc sao lại có người dễ xấu hổ đến vậy.
Mới nãy kẻ nào cứ hôn trộm nàng mãi, hiện tại lại bày đặc ngượng ngùng.
Ăn sáng xong, Vãn Vãn cùng bà nội chuẩn bị ra ruộng giải quyết nốt đống đậu phộng chưa thu hoạch.
Dĩ nhiên Quý Thanh cũng đòi đi theo giúp sức, hắn bưng cái khuôn mặt đẹp trai chết tiệt kia ra ngoài, khiến cho mấy cô gái trong làng cứ ngoái nhìn không thôi, có người còn tấm tắc nhỏ giọng xuýt xoa.
Vãn Vãn suy xét trong đầu rằng có nên bịt mặt bạn trai mình lại hay không, miễn cho tình huống đập chậu cướp hoa xảy ra.
Đi đến ruộng đậu phộng, ba người phát hiện tất cả số đậu phộng còn lại đều đã được đào lên, bó thành từng bó ngăn nắp.
Vãn Vãn nhìn sang Quý Thanh, ý hỏi có phải do hắn làm hay không?
Quý Thanh nhẹ nhàng lắc đầu, tuy rằng đó là ý định trong đầu của hắn, nhưng chưa kịp ra tay.
Bà nội lại chẳng hề ngạc nhiên, nói: "Chuyện này không phải xảy ra lần đầu tiên, cũng chẳng biết do ai tốt bụng giúp chúng ta nữa."
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...