Bình thường Quý Thanh rất ít khi giao lưu cùng người khác, lúc này hai người đang ngồi cùng nhau, muốn mở mồm bắt chuyện lại chẳng biết nói gì.
Hắn khổ não đến nhăn nhúm lông mày.
Hôm qua Hắc Huyền tha ở đâu về bao nhiêu là sách, nào là "Mười tám cách cưa đổ crush", rồi còn "Tìm hiểu tâm lí con gái" linh tinh các thứ.
Sớm biết thế này hắn đã thức cả đêm nghiên cứu rồi.
Vãn Vãn đâu biết lòng Quý Thanh đang rối bời đến nhường nào, chỉ chăm chăm dõi mắt ra ngoài cửa kính.
Lúc này tài xế đang lái xe tới một ngọn núi trong nội thành, càng vào sâu dân cư càng thưa thớt vắng vẻ.
Lại nói ngọn núi này trực thuộc quyền bảo hộ của quốc gia, nằm biệt lập trên một khoảng đất rộng lớn, bên trong là những kiến trúc cổ kính lưu lại từ thời xa xưa.
Xe chầm chậm men theo sườn núi đi lên, sau khi rẽ vài khúc cua, đồng tử Vãn Vãn chợt co rút lại vẻ nghiền ngẫm.
Thoạt nhìn tưởng như mấy cây đại thụ ven đường được trồng ngẫu nhiên, nhưng đối với người am hiểu phong thủy mà nói, kỳ thực đây là một trận pháp phòng ngự vô cùng phức tạp trải dài từ chân núi lên tới tận đỉnh núi, tạo thành tấm khiên bảo hộ vững chắc.
Tài xế đánh lái vào một khu nhà cổ kính khang trang, sau đó đỗ xe nghiêm chỉnh trong góc.
"Đại nhân, Chung tiểu thư, tới rồi."
Một thanh niên ăn vận trang phục thời Đường đi tới khom người mở cửa, cung kính nói: "Đại nhân."
Quý Thanh thong dong bước xuống, sau đó ôn nhu vươn tay hướng vào trong xe, gọi: "Vãn Vãn, xuống xe đi."
Thanh niên mặc Đường phục tuy rằng vô cùng tò mò về thân phận người đang ngồi trong xe, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng kính cẩn nhìn chằm chằm dưới đất.
Vãn Vãn để Quý Thanh dìu mình bước xuống, sau đó lại phát hiện bọn họ chỉ đang ở bên ngoài sân của tòa nhà cổ kia.
"Đại nhân, lâu ngày không gặp, gia gia rất nhớ ngài." Nam tử nọ hơi khom người.
(Gia gia: Ông nội)
"Tiểu Ngũ, cậu và tôi cùng tuổi nhau, không cần câu nệ như vậy." Quý Thanh khiêm tốn nói.
Mao Tiểu Ngũ cười cười: "Nếu như gia gia biết ta không kính trên nhường dưới, chắc sẽ nhốt ta trong phòng bỏ đói ba ngày ba đêm mất."
Đoạn hắn đảo mắt qua Vãn Vãn đang đứng bên cạnh, có chút kinh ngạc, linh hồn của cô bé này..
Vãn Vãn lịch sự mỉm cười nhìn hắn, Mao Tiểu Ngũ cũng theo phản xạ tính cười đáp lại..
"Tiểu Ngũ, đi thôi!" Quý Thanh chợt mở miệng, ngữ khí hơi trầm trầm.
Mao Tiểu Ngũ giật mình đánh thót tim, vội vàng bước lên vài bước dẫn đường, "Mời hai người theo ta."
Quý Thanh chủ động nắm lấy tay Vãn Vãn, cúi đầu thì thầm thật gần vào tai nàng: "Nơi này có trận pháp vô cùng phức tạp, nắm chặt tay tôi đừng để bị lạc, nguy hiểm đấy!"
"Ừm." Vãn Vãn ngoan ngoãn đáp ứng.
Mao Tiểu Ngũ tai thính mắt tinh nghe được lời Quý Thanh, âm thầm lẩm bẩm trong lòng.
Ma Chủ đại nhân thế nhưng đối đãi dịu dàng với cô bé này như vậy, còn nắm tay nắm chân.
Nghĩ thế nào cũng quái quái, không phải hai người bọn họ đang yêu đương đấy chứ?
Lại nói bản thân làm con cẩu độc thân hai mươi năm, tay con gái mềm cứng ra sao còn chả biết.
Mao Tiểu Ngũ khóc một dòng sông trong lòng.
Theo chân Mao Tiểu Ngũ rẽ qua vài hành lang gấp khúc, cuối cùng dừng lại ở một đại viện.
Giữa sân có bụi cây liễu đương vươn cành lá xum xuê rợp mát cả một khoảng lớn.
"Gia gia, đại nhân tới rồi." Mao Tiểu Ngũ gõ cộc cộc lên cánh cửa làm từ gỗ cây lê.
"Vào đi." Thanh âm già nua phía bên trong truyền đến.
Mao Tiểu Ngũ lập tức đẩy nhẹ cửa ra, cung kính cúi người, "Đại nhân, cô nương, mời vào."
Kiến trúc trong phòng thiên về chiều hướng cổ xưa, nội thất bàn ghế đều được chạm khắc tỉ mỉ, bên phải đặt một án thư trải đầy những mảnh giấy đỏ đỏ vàng vàng.
Ông cụ mới nãy cất lời đương mặc bộ Đường phục sẫm màu đứng bên cạnh án thư quan sát một bé gái nhỏ tuổi, còn cô bé kia lại đang cầm bút lông chăm chỉ vẽ gì đó lên giấy.
Nhìn thấy Quý Thanh, ông lão hiền từ cười nói: "Đại nhân, lâu ngày không gặp."
Quý Thanh khẽ gật đầu, hỏi: "Lão gần đây khỏe không?"
Mao lão gia khẽ thở dài, "Thân thể không được như trước nữa, vị này chính là cô gái mà ngài từng nhắc tới?" Nói đoạn ánh mắt lão hơi ngưng trọng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...