"Chào mọi người, giáo viên ngữ văn của các em bận công việc cá nhân một thời gian, thay vào đó trong khoảng thời gian này tôi sẽ thay cô ấy đồng hành với lớp.
Xin tự giới thiệu, tôi tên là Quý Thanh."
Lúc này Quý thanh bận một chiếc áo sơ mi trắng tinh cùng chiếc quần tây đen bình thường, phong cách đơn giản sạch sẽ này vô cùng phù hợp với khí chất của hắn, phảng phất như là công tử nhà giàu nào đó bước ra từ trong truyện tranh vậy.
Cung cách hắn nói chuyện vừa bình tĩnh, ôn hòa vừa mang theo nhàn nhạt xa cách.
Ngón tay thon dài cùng những khớp xương rõ ràng đẹp mắt cầm lấy viên phấn trắng viết lên hai chữ "Quý Thanh", ký tự không lớn không nhỏ khắc họa trên tấm bảng đen vừa bay bổng lại rõ ràng, chữ viết như người, mang đến cảm giác vô cùng thoải mái dễ chịu.
"Oa, lão sư đẹp trai quá!"
"Sau khi tan học tui muốn chụp ảnh chung với lão sư!"
"..."
Các nữ sinh sôi nổi kháo nhau.
Vãn Vãn ngồi trong một góc chống cằm, nghịch nghịch cây viết, nhìn chằm chằm Quý Thanh đầy hứng thú.
Đời trước suốt quãng thời gian cấp ba của Chung Vãn Vãn hầu hết đều không giao thoa với Quý Thanh, ngay cả hôm xảy ra đụng xe nàng cũng chẳng nói chuyện với hắn, mà Quý Thanh cũng chỉ yên lặng âm thầm theo dõi nàng.
Sở dĩ Chung Vãn Vãn có thể thi đậu trường đại học như ý nguyện cũng nhờ đám Úc Vi Nhi ít kiếm cớ bắt nạt nàng hơn, và đương nhiên đây là kiệt tác âm thầm của Quý Thanh.
Cơ mà không phải hắn vừa đưa cho nàng cái cổ tệ gì đó sao? Còn chạy đến trường nàng học làm giáo viên chi nữa?
Quý Thanh cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Vãn Vãn, thân thể hơi cứng đờ.
Tóc mái hắn được cắt tỉa vô cùng gọn gàng, độ dài vừa đủ rũ xuống vầng trán cao, bên dưới là đôi mắt đen lay láy như mực, sâu thẳm đến mức đủ khiến người ta sa vào trầm mê.
Giây phút này trong đôi mắt tĩnh lặng ấy chỉ phản chiếu duy nhất hình ảnh của nàng.
Hai ánh nhìn giao nhau, giống như bị điện giật một phát, Quý Thanh vội vàng cụp mắt, cúi đầu hơi hơi mỉm cười: "Các em mở sách giáo khoa trang 13, hôm nay chúng ta học bài.."
"Trời mẹ ơi! Đẹp trai xỉu.." Vài nữ sinh bên dưới tiếp tục bàn tán.
Nội tâm Vãn Vãn trợn trắng mắt khinh thường.
Có đẹp mấy thì cũng không đến tay các ngươi đâu! Cứ xem cho đã đi, sớm muộn gì hắn cũng thuộc về lão nương.
Muahahaha!
Cách giảng bài của Quý Thanh vô cùng sinh động, nhanh chóng dẫn dắt mọi người vào bầu trời tri thức trong sách giáo khoa, cả lớp dần dần trở nên yên ắng, ai nấy đều tập trung tinh thần nghe giảng.
Thời gian trôi qua thực nhanh, Vãn Vãn cũng chìm đắm vào bài học, cho nên không để ý Quý Thanh vừa giảng bài vừa ngẫu nhiên liếc qua nàng một cái.
Lúc tan học, Úc Vi Nhi dắt hai tỷ muội đẩy mấy nữ sinh chen chúc ồn ào chạy tới chỗ Quý Thanh đương thu dọn sách giáo khoa.
"Lão sư, thầy đẹp trai quá!" Úc Vi Nhi nói, từ trước đến nay trong trường cô ta nổi danh là lớn mật, lớn lên không kém, bối cảnh lại giàu có, nam sinh theo đuổi cô nàng cũng khá nhiều.
Mặt khác Quý Thanh đã sớm điều tra rõ mấy nữ sinh bắt nạt Vãn Vãn.
Cho nên hắn chỉ nhàn nhạt liếc qua Úc Vi Nhi, ừ một tiếng sau đó cúi đầu tiếp tục cất sách giáo khoa vào cặp.
Úc Vi Nhi đẩy đẩy Ngô Bình Bình bên cạnh, nàng ta hiểu ý liền lập tức hỏi: "Lão sư, thầy có thể ăn cơm cùng bọn em không?"
"Không." Quý Thanh lạnh lùng cự tuyệt.
Úc Vi Nhi há hốc mồm, lúc nãy lão sư giảng bài trên lớp trông hòa đồng vậy mà, tại sao bây giờ lại như thể biến thành một người hoàn toàn khác.
Nhưng mà Quý Thanh không đợi bọn họ nhiều lời thêm nữa, mắt thấy Vãn Vãn đã xách ba lô rời khỏi phòng học, hắn cũng lập tức cất bước đuổi theo.
"Này, lão sư..
Lão sư.." Úc Vi Nhi gọi với theo.
Quý Thanh toan bước nhanh hòng đuổi kịp Vãn Vãn, nhưng chợt nhớ bản thân đang ở trong trường học, hắn hơi khựng lại, cuối cùng chuyển hướng đi đến văn phòng giáo viên của riêng mình.
Nói tới Vãn Vãn lúc này đang ngồi trên ghế đá dưới tàng cây trong khuôn viên trường, vừa chuẩn bị ăn đồ ăn, bỗng nhiên một thanh âm vang lên.
"Tiểu mỹ nữ, đại nhân bảo ngươi đi tìm ngài."
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...