Sau khi thay bộ y phục mới mà hệ thống đưa cho, Long Quân Dao chỉnh sửa y phục lại một chút, khi quay sang nhìn về hướng của tiểu hệ thống thì cô trông thấy cô nàng ấy đang nhìn mình một cách chăm chú.
Tiểu hệ thống nhìn ký chủ một hồi lâu rồi lấy từ trong không khí ra một cái gương đưa cho cô.
[Ký chủ, cô xem đôi mắt của cô đi!]
Tiếp nhận cái gương từ tiểu hệ thống, Long Quân Dao hơi nghi hoặc nhưng rồi cũng đưa gương lên soi thử.
Nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong gương, Long Quân Dao giật mình kinh hãi khi nhận ra đôi mắt của mình đã biến thành trắng dã từ lúc nào.
Đúng vậy, mắt của cô bây giờ chỉ còn một màu trắng trông nó có hơi giống như một quả cầu pha lê vậy.
Có lẽ là do ảnh hưởng của thiên lôi nên đã khiến cho đôi mắt của cô như thế.
Nếu như không có vật phẩm trâu bò của hệ thống đưa cho, thì chắc là Long Quân Dao cô phải sống một cuộc sống không thấy ánh sáng mặt trời ở thế giới này rồi.
Long Quân Dao không thể nào rời mắt khỏi cái gương, cô chậm rãi đưa tay sờ lên đôi mắt của bản thân và trong lòng thầm nguyền rủa cái đám thánh nhân chết tiệt kia, nhất là tên Thánh đế và nam chính.
Nếu như không có nguyên chủ bán mạng cho Thánh đế lão ta, thì có ai dám chắc rằng lão có thể yên ổn ngồi vững ở vị trí đó đến tận bây giờ không?
Còn tên nam chính, hắn ta chẳng được gì ngoài phá hoại vô tích sự, nếu không phải hắn là con cưng của tác giả, chắc rằng Vô Khuyết hắn ta chết vạn lần cũng chẳng thể cứu vãn nổi mấy đại hoạ mà hắn gây ra.
Nhưng rồi Long Quân Dao lại nghĩ đến việc, nguyên chủ hết mình vì thánh giới, cuối cùng chỉ nhận lại sự quay lưng và cái chết lạnh lẽo ở dưới vực thẳm thì cô lại không khống chế được mà làm cho khí tức lành lạnh toát ra.
Và luồng sát khí ấy càng trở nên đáng sợ hơn khi cô nhìn vào đôi mắt bị biến trắng như pha lê của bản thân trong gương.
Tiểu hệ thống đứng bên cạnh ký chủ cảm nhận được luồng khí đáng sợ không ngừng tuôn ra từ ký chủ nên hơi sợ sệt lên tiếng:
[Ký chủ, cô ổn chứ?]
Giọng nói ngọt thanh, trong trẻo của tiểu loli như kéo Long Quân Dao trở về thực tại, rồi cô dần thu lại mấy khí tức lạnh lẽo kia.
“Ta ổn!” Long Quân Dao trả gương lại cho hệ thống rồi đáp lời.
Thấy cô có vẻ đã không còn gì nữa thì tiểu hệ thống mới thở phào nhẹ nhõm.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Trước khi rời khỏi nơi này, Long Quân Dao với hệ thống có chút trao đổi với nhau về cách xưng hô giữa cả hai khi hệ thống mang hình dáng con người.
Sau một hồi bàn đến bàn lui, thì cuối cùng cô quyết định sẽ gọi hệ thống là Tiểu Thống Nhi.
Một cái tên vừa kỳ cục vừa củ chuối kiểu nào ấy, nhưng mà tiểu hệ thống hình như lại rất cái tên đó.
Thấy hệ thống thích cái tên đó đến vậy nên Long Quân Dao cũng đành kệ và gọi nó là Tiểu Thống Nhi.
Và lúc bấy giờ, cả hai mới bắt đầu rời khỏi nơi âm u ẩm ướt này.
Hai người rời khỏi chỗ đấy, đi được một khoảng thì Tiểu Thống Nhi hơi dừng lại trước một bia đá được dựng đứng.
Thấy hệ thống dừng lại nên Long Quân Dao cũng đứng lại xem thử là gì, thì khi đó cô đọc được mấy chữ ở trên bia đá.
“Ma Cốc.”
Khi này Tiểu Thống Nhi mang theo vẻ mặt hơi hoang mang nhìn về hướng của Long Quân Dao.
[Ký chủ, lẽ nào chúng ta đang ở tam địa giới?]
“Đúng vậy! Mà mi là hệ thống thì phải biết chuyện này chứ, vì sao lại hỏi ta?” Long Quân Dao nhìn tiểu nữ tử trước mắt, cô dùng ánh mắt kỳ quặc nhìn cô nàng rồi hỏi.
[Tôi chỉ muốn xác nhận thôi! Ở tam địa giới này kinh khủng lắm, toàn mấy kẻ hình dáng quái dị đáng sợ.
Tôi không muốn ở đây xíu nào.
Hay là… ký chủ, chúng ta leo trở lên vách núi đi!]
“Mi có bệnh à? Không thấy vách núi vừa cao vừa dốc đến mức nào à? Thôi, đừng có chậm chạp nữa, đi thôi!” Nói rồi, Long Quân Dao nắm lấy tay tiểu loli xinh xắn kéo đi.
Bị ký chủ lôi đi, Tiểu Thống Nhi không tình nguyện phải lủi thủi đi theo phía sau.
Cả hai đi được nửa đường, đến khi chuẩn bị đi vào khu rừng ma thú để có thể đến được thành trì của ma giới, thì Tiểu Thống Nhi như chợt nhớ ra gì đó mà kéo tay Long Quân Dao lại.
[Ký chủ, tôi quên mất! Bây giờ cô đâu còn sức mạnh như trước nữa.
Nếu như khi này đi vào Ma thú lâm mà gặp phải huyết ma thú thì cô sẽ bị chúng giết chết mất.]
“Vậy ý của mi là…” Long Quân Dao híp mắt nhìn tiểu loli một cách thăm dò.
[Ý của tôi chính là cô phải tu luyện lấy lại sức mạnh cái đã!] Tiểu Thống Nhi mạnh mẽ đề nghị.
Nghe mấy lời nói vô lý của tiểu nữ tử trước mặt xong thì Long Quân Dao hơi cau mày lại.
“Tiểu Thống Nhi, mi là hệ thống chắc biết rõ trình tự tu luyện ở thế giới này như nào mà nhỉ?” Long Quân Dao không mặn không nhạt hỏi cô nàng loli xinh đẹp đang đứng đối diện mình.
Bị hỏi, tiểu loli hơi đảo mắt rồi dùng hai ngón trỏ chạm chạm vào nhau rồi chu môi đáp:
[Tôi biết! Nhưng mà… cô cứ vậy đi vào Ma thú lâm thì rất nguy hiểm.
Mà tôi thì chỉ đủ khả năng tự bảo hộ cho bản thân mà thôi.]
“Nguy hiểm? Ta không vào địa ngục, thì ai vào địa ngục? Nhưng lỡ như đi vào Ma thú lâm ta may mắn gặp được cao nhân giúp đỡ khôi phục sức mạnh thì sao.” Long Quân Dao nhìn dáng vẻ lo âu của Tiểu Thống Nhi nên hơi mềm lòng đành nhẹ giọng trấn an cô nàng.
Nghe những lời ký chủ nói, Tiểu Thống Nhi thấy cũng có lý, nhưng rồi lại nghĩ đến cho dù ở Ma thú lâm có cao nhân đi chăng nữa thì đã chắc gì họ giúp ký chủ.
Dù sao thân phận của ký chủ ở thế giới này cũng rất cao, đã vậy còn là kẻ thù truyền kiếp với tam địa giới thì ai mà đồng ý giúp cô cơ chứ.
Tiểu Thống Nhi đau đầu suy nghĩ phải làm sao mới có thể giúp được ký chủ nhà mình.
Lúc ấy, bỗng trong kho dữ liệu của cô nàng xuất hiện một thông tin bị bỏ sót của thế giới này.
Tiểu loli xinh xắn phấn khởi kêu lên:
[Ký chủ, tôi có cách giúp cô rồi!]
Long Quân Dao đang đi từng bước chậm rãi ở phía trước nghe tiểu hệ thống gọi thì khựng lại nhìn về hướng của cô nàng.
“Có cách? Cách gì?” Cô hơi nghiêng đầu nghi hoặc hỏi.
[Tôi vừa kiểm tra lại thì phát hiện ra ở cách đây không xa có một phế tích lâu đời, có lẽ đã hơn vạn nghìn năm rồi.
Có khi còn lâu hơn cả thế nữa ấy chứ, và ở trong đó có một pháp khí rất lợi hại.
Cho dù là người phàm mang phế ấn cũng dùng được, và chỉ cần nhỏ máu cho pháp khí nhận chủ là được.
Tuy là nó không lợi hại đến mức có thể đánh nhau với tiên nhân hay thần nhân thượng cấp gì, nhưng nó cũng đủ để cô phòng thân.]
Im lặng lắng nghe những lời Tiểu Thống Nhi nói, Long Quân Dao trầm mặc đưa tay lên sờ sờ cằm suy ngẫm gì đó.
Kế tiếp thì khoé môi của cô hơi cong lên rồi đáp:
“Nghe cũng khá thú vị đấy! Dù sao có đồ chơi vẫn là vui hơn! Đi, chúng ta đi đến phế tích đó!”
Thấy ký chủ cũng có hứng thú với mấy điều mình vừa nói nên tiểu hệ thống vui vui vẻ vẻ đi phía trước dẫn đường cho cô.
Hai người khi ấy rẽ sang một con đường khác đi xa khỏi Ma thú lâm.
Cả hai đi được một hồi lâu thì cuối cùng cũng nhìn thấy được phế tích mà tiểu hệ thống nói.
Để xem lần này tiểu hệ thống cho cô bàn tay đồng hay là bạc đây….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...