Hệ thống: " Độ hảo cảm đã đạt 80 phần trăm, phát triển vượt dự định" sau đó Bình An đang tự đắc thì nghe thấy Hồ Lô nhắc nhở:" haizz, kí chủ ngài phải tẩm bổ thôi.
Gầy quá" Cô bất ngờ, không nghĩ hệ thống thế mà lo lắng cho mình.
Đúng thật từ ngày xuyên không, Bình An càng lúc càng lười ăn khiến cho Đình Ngọc đứng ngồi không yên.
Hôm nọ, Bình An bị trẹo chân do vui quá mà nhảy cẫng lên.
Đình Ngọc chỉ có thể bế cô, nàng mới phát hiện người cô quá mức nhẹ, giống sợi bún.
Mà sức ăn của Bình An như mèo, cái gì cũng bỏ dở.
Vì vậy, dù bận ôn thi nhưng Đình Ngọc vẫn chịu khó vào bếp nấu món ngon cho cô.
Nàng được tác giả tặng cho cụm từ nữ công gia chánh, làm gì cũng được.
Hết món Á rồi lại Âu, chỉ cần Bình An nói muốn đều có thể nếm thử.
Cha mẹ cô luôn miệng suýt xoa khen ngợi, cảm thấy mình phải kiếp trước cứu cả thế giới mới tìm được con dâu đảm đang như nàng, hạnh phúc vô cùng.
---------------
Ở trường, ngày ngày nhận được câu hỏi và ánh mắt của mọi người cũng khiến cô phát hoảng.
Bữa trước còn có một bạn học đeo kính đến tìm cô, muốn Bình An cho phép lấy tên mình và Đình Ngọc làm nhân vật chính trong tiểu tuyết bách hợp mà cậu ta viết làm Bình An muốn độn thổ.
À nhắc đến nhỏ cùng bàn, nó bị cô sút đi rồi.
Thì là kết quả thi vừa rồi của Bình An cao, mà chỗ ngồi sẽ được sắp xếp theo học lực nên hai người nước sông không phạm nước giếng.
May là có Đình Ngọc siêu cấp thông minh ôn tập cho cô, không thì lấy đâu ra dũng khí chứ? Nhớ tới hôm ấy vì không thuộc công thức mà nàng bắt Bình An làm 5 bài toán khiến da gà nổi lên.
Liêm sỉ đi đâu hết, Bình An phải bù lu bù loa cầu xin Đình Ngọc nàng mới tha cho.
Cảm thấy mất mặt vô cùng.
Nhưng cô cũng hiểu, chỉ cần động vào học, Đình Ngọc sẽ biết thành người khác: nghiêm túc, kĩ tính vạn lần.
Dạo này cuộc sống của cô muôn màu muôn vẻ.
Giả dụ như tuần trước, có một học sinh chạy đến mách với cô là Đình Ngọc đỡ bạn nữ rất ưa nhìn, Đình Ngọc được tỏ tình hoặc là nàng nhận được hoa trong bàn...!đều làm nữ chủ hoảng hốt.
Bình thường ôn nhu như vậy nhưng nghĩ tới Bình An hiểu lầm mình sẽ hớt hải tìm cô giải thích.
Đến khi nào cô giơ tay thề không giận thì mới yên tâm.
Nhưng thật không ngờ, Bình An đã công khai nhưng vẫn có nhiều người mơ tưởng tới nàng như thế.
Thật phiền phức.
----------
Chuyện ngoài lề
Bình An điềm tĩnh cười: nghe nói chị mới nhận được thư ngỏ lời.
Đình Ngọc: vất rồi, tôi chỉ có mình em.
thời tiết chuyển lạnh, cây bàng trước cổng cũng phải chịu cái rét mà sơ xác và lụi tàn, những cơn mưa phùn dai dẳng, ẩm ướt khiến cho mỗi giây, mỗi phút càng thêm lắng đọng.
Bình An nhận lấy li trà nóng trong tay nàng, miễn cưỡng uống một hớp.
Cô đang bị đau họng, hai má đều ửng hồng vì mấy ngày ốm li bì.
Đình Ngọc thở dài, sờ sờ trán cô.
Sau bao lần nỗ lực, giảm đi không ít.
Nhớ lại thứ hai đầu tuần, Bình An láo nháo không muốn uống thuốc mà giả vờ ngủ.
Đình Ngọc giấu sau lưng vẫn cẩn thận đợi thời điểm thích hợp
Bình An chu miệng, vặn vẹo nói: " em biết là thuốc, không muốn uống đâu" thực sự đắng, mỗi lần chạm vào lưỡi đều khiến cô nhăn lại, thứ nước màu nâu luồn qua khoang miệng đều đến tối mới hết vị.
Nhưng Đình Ngọc lại vuốt tóc cô, ánh mắt lo lắng không ngừng: " thuốc đắng giã tật, phải uống mới khỏi được"
Dù vậy, Bình An vẫn lắc lắc, cứng đầu vô cùng.
"....nếu uống sẽ không phải làm toán nữa.." Bình An nghe thế trực tiếp uống ừng ực, lấy ống tay áo quẹt một cái làm Đình Ngọc ngơ ra.
Sao nàng không nghĩ ra cách này sớm hơn nhỉ?
Nàng lấy ra viên kẹo dâu trong túi áo, nhẹ nhàng cho vào miệng cô.
Cũng may vị đắng giảm được chút chút khiến cho Bình An thu lại nước mắt.
Nhờ sự chăm sóc siêu tận tình của nữ chủ, qua 3 ngày cô khỏi hẳn...!nhưng
Đình Ngọc :"" khụ khụ..khụ" nàng vừa ho vừa che miệng, muốn dậy khỏi giường
Bỗng Bình An xông tới, trực tiếp vật cô ra, thét ra lửa: " em đã nói chị phải NGỦ LẤY SỨC"
Đình Ngọc thấy dáng vẻ của cô cảm thấy vừa buồn cười vừa ấm áp, nghe thấy cô nói:" là chị chăm em nên mới ốm..
haizz em xin lỗi" rồi chống tay lên giường
Đình Ngọc tỏ thái độ không có gì thì thấy Bình An lôi ra số thuốc lớn:"...!chị còn uống nhiều hơn em gấp đôi"
Đình Ngọc"...."
Nhưng nàng đâu có sợ nó, uống một mạch không phàn nàn.
Bình An nhìn Đình Ngọc đầy hâm mộ.
Đặt cái bát rỗng lên kệ, Nàng hạ thấp lưng, sát lại khuôn mặt khi cô đang ngồi xổm trên sàn:" em có đồ ngọt không?"
Thấy ánh mắt mong chờ của nàng, Bình An cảm thấy mình không thể nói thật.
" ờm..
ờm em không mua nhưng có cái này ngọt hơn"
Đình Ngọc đang thử nghĩ xem là gì thì chóp mũi ngửi thấy hương thơm quen thuộc càng lúc càng gần.
Rèm cửa vì gió từ quạt mà bay lên, che đi cảnh vật lạnh lẽo bên ngoài.
Thoáng chốc, cách môi cô nhẹ nhàng đặt lên gò má nàng, vừa mơ màng lại ấp áp không sao tả xiết.
Mi dài khẽ run.
Trong đôi mắt biếc, chỉ phản chiếu một mình Bình An và tất cả ôn nhu cô dành cho nàng.
Trong cái rét, Đình Ngọc thấp giọng cười, bàn tay dấu trong chăn đưa lên vuốt ve sườn mặt cô.
Giống như trong chuyện cổ tích, dù là tình cảnh nào vẫn chan chứa yên bình lẫn khoảng khắc đẹp đẽ của đôi nhân vật chính.
Tất cả dịu dàng hợp lại: “ cảm ơn em, tôi rất thích”
--------
Chuyện ngoài lề
Sau này, mỗi lần bị ốm.
Dù thuốc đắng đến mấy cũng không sợ.
Vì Bình An sẽ tặng cho nàng…..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...