Thư Lâm nằm viện ba ngày.
Có điều Thư Lâm không dám động tới Minh Thù, hắn sợ mình không cẩn thận sẽ phá vỡ thiết lập nhân vật.
Nhưng bệnh thần kinh kia càng ngày càng muốn phá vỡ thiết lập nhân vật của mình, tức đến phát điên.
Có thể nhận lại nhẫn kim cương không.
Thư Lâm nhìn chiếc nhẫn kim cương đeo trên tay Minh Thù, trong lòng buông bỏ ý niệm này, nhất định là không lấy lại được rồi.
Nghĩ lại bản thân trực tiếp bỏ qua giai đoạn người yêu, cầu hôn thành công, trong lòng hắn mới miễn cưỡng dễ chịu hơn chút.
Lại tiến thêm một bước đến nhiệm vụ.
Bình tĩnh, lão tử có thể thắng!
Minh Thù cất mấy thứ kia xong, một tay xốc Thư Lâm lên: “Tự nhiên đờ ra làm gì, muốn nằm viện cả đời hả? Hay là tôi cấp cho anh cái thẻ VIP cả đời ở đây nhé?”
Thư Lâm bĩu môi: “Tôi muốn cả đời bên cạnh em.”
“Khó mà làm được.” Chẳng mấy chốc trẫm sẽ “toi”, làm gì có thời giờ sống cả đời với ngươi, hơn nữa trẫm còn phải đến chỗ tiếp theo sủng hạnh đồ ăn vặt.
“Vì sao không được?” Dựa vào cái gì mà không được, em cũng đã đeo nhẫn kim cương của lão tử rồi.
“Muốn nghe lời nói thật hay là lời nói dối?”
Thư Lâm suy nghĩ một chút: “Lời nói dối.”
Hắn sợ nghe lời nói thật sẽ dọa mình bị bệnh tim mất, cho nên vẫn là nghe lời nói dối an ủi mình trước.
“Bởi vì anh ngu ngốc.”
Ừ, vậy lời nói thật chính là hắn không ngu.
“Vậy nói thật thì sao?”
Minh Thù mỉm cười: “Lời tôi vừa nói là thật đấy.”
Thư Lâm: “…”
Đi chết đi!
Em mới ngu ngốc, cả nhà em đều ngu ngốc.
Minh Thù đi làm thủ tục xuất viện, Thư Lâm đứng bên cạnh đợi cô. Hắn nhìn chằm chằm xuống mặt đất, suy nghĩ tiếp theo nên làm gì, là bóp chết cô dễ hơn hay là tiếp tục tấn công cô dễ hơn.
“Thư Lâm.”
Thư Lâm ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen phản chiếu khuôn mặt đàn ông. Hắn nhíu mày: “Làm gì vậy?”
Tiêu Cảnh Hàn bước nhanh về phía hắn, Thư Lâm đang định lên tiếng, đột nhiên bị người ta lôi một cái. Minh Thù đứng bên cạnh hắn, mỉm cười nhìn người đàn ông đối diện.
Tiêu Cảnh Hàn dừng chân lại, ánh mắt lạnh lùng liếc Minh Thù. Hắn lấy ra một bản tài liệu từ túi văn kiện mang theo bên người.
“Cha nghe nói cậu nằm viện, bảo tôi tới thăm cậu, đây là chút cổ phần của công ty, là cha đưa cậu.” Tiêu Cảnh Hàn đặt tài liệu bên cạnh bục, tựa hồ không muốn tiếp xúc gì với Thư Lâm:
“Việc đó đã điều tra xong, cha nói lúc nào cậu cũng có thể trở về nhà họ Tiêu, có điều, tôi không hề chào đón cậu.”
Tiêu Cảnh Hàn nói xong xoay người rời đi.
Cho dù việc đó đã điều tra ra chủ mưu phía sau nhưng Tiêu Cảnh Hàn vẫn cảm thấy nếu không gặp phải Thư Lâm, mẹ và em trai hắn cũng sẽ không đến con đường kia, không đi con đường đó, sẽ không xảy ra chuyện.
Dù biết lý do này có chút gượng ép, đối phương muốn đối phó bọn họ, bất kể thế nào cũng sẽ động thủ nhưng hắn vẫn không cách nào tiếp nhận một đứa con riêng như vậy.
Em trai hắn vẫn còn nằm viện, có khả năng mãi mãi không tỉnh lại.
Thư Lâm nhìn tập tài liệu kia, cười với Minh Thù: “Nhìn đi, chúng ta có tiền rồi.”
Minh Thù gật đầu: “Ừ, bán đi có thể mua rất nhiều đồ ăn vặt.”
Tiêu Cảnh Hàn chưa đi xa: “…”
“Lan Chỉ, Lan Chỉ!”
Minh Thù đứng trước bàn ăn lạnh lùng nghe Thư Lâm gào trong phòng, vẫn là đồ ăn trước mặt có sức hút hơn.
Thư Lâm gào mãi, hắn nhào ra ngoài: “Lan Chỉ, ta lại bị giết rồi.”
“Giết thì cũng giết rồi, chạy đến Điểm Hồi Sinh là được rồi.” Minh Thù lay tay hắn, tiếp tục ăn pizza.
“Em không giúp tôi báo thù sao?” Thư Lâm chớp mắt:
“Đại thần của người ta đều sẽ giúp đối tượng của mình phục thù.”
“Anh cũng nói đó là nhà người ta, hay là anh đổi đại thần khác đi?” Minh Thù đề nghị.
“… Không thích.” Thư Lâm ôm laptop quay về.
Lạnh lùng, lạnh lùng.
Thế giới đẹp như vậy, thiên tài không thể tức giận.
Hắn về đến phòng liền đổi tên, hừ hừ, em không báo thù cho lão tử thì lão tử không thể tự báo thù sao?
Em giết tôi!
Em không giúp tôi báo thù!
Răng rắc…
Thư Lâm sợ đến mức đóng sập laptop lại.
Minh Thù nheo mắt: “Nhìn gì mà chột dạ thế?”
“Không… không có gì.” Thư Lâm biểu hiện khuôn mặt khác, không phải vừa rồi cô còn dư nhiều đồ chưa ăn ư? Sao nhanh như vậy đã vào đây rồi!
Minh Thù đi qua chuẩn bị cầm laptop lên, Thư Lâm vội giữ chặt tay cô: “Lan Chỉ, đầu tôi choáng.”
“Choáng đầu ôm tôi làm gì?” Minh Thù hất hắn ra, tiếp tục đến lấy laptop.
Thư Lâm muốn khóc, hắn nuốt ực một cái, nửa quỳ trên giường, nhào qua hôn Minh Thù. Ngón tay Minh Thù dừng lại, nheo mắt nhìn hắn.
Thư Lâm đơn giản nhắm mắt lại, đầu lưỡi men theo bờ môi Minh Thù, từ từ tiến vào. Không có sự cự tuyệt, hắn lập tức có sức mạnh.
Ngón tay Minh Thù chuyển hướng, Thư Lâm ôm cô, xoay người đè cô xuống, rời xa laptop.
Hắn cẩn thận đá cả laptop và chăn xuống dưới giường, lúc này mới thở phào.
Dọa lão tử chết khiếp.
Khả năng hôn của Thư Lâm vẫn ngây ngô như xưa. Một lúc lâu sau, hai người tách ra, Thư Lâm dựa vào Minh Thù thở dốc, âm thanh của hắn có chút khàn khàn: “Lan Chỉ… tôi muốn…”
Minh Thù mỉm cười: “Anh đưa laptop cho tôi, tôi có thể suy nghĩ lại.”
Thư Lâm: “…”
Sao cô vẫn chưa quên cái này chứ!
Thư Lâm đè Minh Thù xuống, đầu vùi trong cổ cô không lên tiếng, cũng không làm gì.
Hắn còn lâu mới cho cô xem.
Minh Thù có thể cảm nhận được thay đổi trên người hắn, cô cũng không định làm gì cả.
“Xong chưa?”
“Lan Chỉ, em làm tôi ấm ức chết mất!” Thư Lâm lên án.
Minh Thù vỗ vai hắn: “Đàn ông mà, có khả năng tự điều khiển.”
“Nhưng tôi rất thích ở cùng với em, tại sao phải có khả năng tự điểu khiển.” Thư Lâm tiếp tục lên án:
“Khi nào thì chúng ta kết hôn? Có phải em không muốn kết hôn với tôi?”
Không kết hôn cứ có cảm giác mục tiêu nhiệm vụ này sẽ như đồ ăn vặt bỏ chạy mất.
Sao có thể!
Kiên quyết không được!
“Anh… thành niên chưa?”
Thư Lâm bật dậy từ người cô: “Em mới chưa thành niên ấy, năm nay tôi đã hai mươi ba rồi!”
“Ha ha…”
“Em cười cái con khỉ!” Thư Lâm hổn hển: “Trông tôi giống chưa thành niên sao?”
“Giống chứ.” Minh Thù sửa sang lại quần áo rồi ngồi xuống, nụ cười mê người: “Chẳng những ngoại hình giống, mà tính khí cũng giống.”
Thư Lâm: “…”
Thư Lâm tức sắp nổ tung, hắn trượt xuống giường nhặt chăn dưới đất phủ lên người Minh Thù rồi ôm laptop vội vàng ra ngoài, cửa phòng bị đóng kêu một tiếng “cạch” lớn.
Thời điểm Minh Thù trở lại phòng mây trắng vẫn còn chút lờ mờ.
Sao đột nhiên lại trở về rồi?
Trẫm chết rồi ư?
[Rò rỉ khí thiên nhiên] Hài Hòa Hiệu giải thích cho Minh Thù.
Minh Thù: “…”
Hài Hòa Hiệu ngươi thật là khiến ta chết một cách ngày càng tùy tiện.
Hài Hòa Hiệu rất chân thành đón nhận sự khích lệ của Minh Thù [Cần xem đoạn tiếp không?]
Minh Thù suy nghĩ một chút, lắc đầu.
Nếu biết trước…
Đã đồng ý với hắn.
[Ký chủ… chết trên giường kiểu đó, người sẽ lên tiêu đề.]
Minh Thù: “…” Vậy hay là thôi đi.
Màn hình mây trắng bay tới trước mặt Minh Thù thả ra những nguyên liệu mới.
Tên: Minh Thù
Giá trị thù hận: 160000
Nhiệm vụ phụ: Chưa hoàn thành
Minh Thù cũng không muốn thấy nhiệm vụ phụ, áng chừng nó mãi mãi ở trạng thái này, sự thực đã chứng minh cô rất ngây thơ.
Minh Thù phất tay một cái: “Mang thức ăn lên!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...