[Chat mật] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Chơi vui không?
Liễu Nhan thấy tự nhiên nhảy ra chat riêng, bị dọa đến giật cả mình, một lúc sau mới gõ chữ.
[Chat mật] Liễu Sắc Thanh Thanh:?
[Chat mật] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Giả ngốc cái gì, Liễu Nhan tiểu thư.
Liễu Nhan dừng vài giây, đột nhiên gõ chữ ầm ầm.
[Chat mật] Liễu Sắc Thanh Thanh: Lan Chỉ, từ ngày đầu tiên ta thấy cô, ta đã cảm thấy cô không có lòng tốt gì rồi. Nếu như không phải vì cô, bây giờ ta đã là một cặp với Tiêu Cảnh Hàn. Mọi thứ hôm nay đều là do cô.
Từ lúc nhận được tư liệu về cô ta, cô cũng biết Lan Chỉ và cô gái ở cách vách Tiêu Cảnh Hàn là cùng một người.
[Chat mật] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Ừ, lúc đầu ta cũng không có ý tốt.
Minh Thù khảng khái thừa nhận, bởi vì ngay từ đầu cô đã ôm mối hận rất lớn, sao lại có thể có ý tốt được.
[Chat mật] Liễu Sắc Thanh Thanh: Có phải cô thích Tiêu Cảnh Hàn không? Cô không muốn ta và Tiêu Cảnh Hàn ở cùng nhau, cuối cùng anh ấy cũng đâu có ở cùng với cô? Ha ha, đây không phải cái gì cô cũng không được sao!
Minh Thù líu lưỡi, trẫm nằm mơ cũng không nghĩ là sẽ có thể thích nam chính.
[Chat mật] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Cô nghĩ hơi nhiều rồi, uống nhiều nước một chút cho não được tắm sạch sẽ.
Liễu Nhan cảm giác mình đoán không sai, cô ta không quen biết mình. Nếu như không phải bởi vì Tiêu Cảnh Hàn, vì sao cô ta lại nhắm vào mình chứ?
Nhất định là do đố kị với cô.
[Chat mật] Liễu Sắc Thanh Thanh: Lan Chỉ ta sẽ không để cho cô khá hơn đâu, cô để cho ta mất đi Tiêu Cảnh Hàn, ta sẽ để cô mất đi tất cả.
[Chat mật] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Cô thật lợi hại, hay để ta cổ vũ cho cô nhé?
Tất cả của trẫm... có cái gì để mất đi chứ. Đây vốn là nguyên chủ, mất đi cái gì cũng không phải là trẫm.
Cho nên tuyệt đối không sợ.
[Chat mật] Liễu Sắc Thanh Thanh: Lan Chỉ, cô cứ chờ xem.
[Chat mật] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Thật ngại quá, ta rất bận, không thể chờ cô được.
Không có đồ ăn vặt mà lại muốn để trẫm chờ ngươi? Có phải là đang làm mơ hay không.
[Chat mật] Liễu Sắc Thanh Thanh: Cô...
[Chat mật] Liễu Sắc Thanh Thanh: Ha ha, ta không múa mép khua môi với cô nữa.
[Chat mật] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Vậy chi bằng chúng ta tìm một chỗ tiếp xúc thân mật một chút?
Đã lâu không đánh ngụy nữ chính, cảm thấy ngứa tay khó nhịn.
Đây chính là điểm không tốt trong game, không thể tiếp xúc thân mật với kẻ mình thù hận bất cứ lúc nào.
[Chat mật] Liễu Sắc Thanh Thanh: Cô có bị bệnh không?
[Chat mật] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Còn tốt chán, còn có thể chữa. Cô muốn tới trị bệnh cho ta sao? Hoan nghênh cô!
[Chat mật] Liễu Sắc Thanh Thanh:...
Liễu Nhan bị Minh Thù chọc tức đến mức logout.
-
"Ngay ở trên mặt bàn đằng sau ghế sofa, anh không nhìn thấy sao? Cái hộp lớn như vậy mà không thấy, chẳng nhẽ mắt anh ở đằng sau đầu à?" Minh Thù đứng bên ngoài tiểu khu gọi điện cho Thư Lâm.
Bóng đêm đen kịt, bao phủ Minh Thù thành một bóng đen.
Thư Lâm yếu ớt phản bác: "Không có mà, tôi tìm mãi rồi."
"Sao anh không chết quách đi.”
Ở đầu dây bên kia Thư Lâm nói thầm. Âm thanh quá nhỏ, Minh Thù cũng không biết cậu nói thầm cái gì nhưng chắc chắn không phải là lời hay ý đẹp gì.
"Cô có nhớ nhầm không đấy, ở đây thật sự không có, bên trên chỉ có hai quyển sách, còn cô nữa..." Giọng của Thư Lâm đột nhiên biến mất, điện thoại rơi vào yên lặng.
Sau đó điện thoại đã bị ngắt, thay vào đó là âm thanh báo máy bận.
Minh Thù nghi ngờ nhìn xuống điện thoại di động, gọi lại lần nữa.
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện giờ không liên lạc được."
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện giờ không liên lạc được."
Minh Thù nhét điện thoại di động vào trong túi, xoay người đi về.
Bước đi dưới ánh trăng, Minh Thù đi tới trước cửa nhà và lấy chìa khóa mở cửa.
Phòng khách của cô hỗn loạn hơn nhiều so với lúc đi như là vừa trải qua một trận tranh đấu. Đồ ăn vặt của cô bị ném xuống đất, có túi đã bị rách ra.
Được lắm.
Dám động tới đồ ăn vặt của trẫm.
Cô đưa tay lên bật công tắc đèn ở phòng khách, ánh sáng lập tức chiếu rọi cả căn phòng. Gần như cùng lúc đó, một luồng gió ập tới, đánh về phía cổ tay cô.
Minh Thù nhấc chân lên đạp, thuận thế bắt lấy cây gậy đang đánh tới, kéo lại phía mình. Người kia bị kéo lên phía trước, Minh Thù lên gối vào bụng đối phương.
"Mẹ nó!"
Người kia chửi nhỏ một tiếng, nhanh chóng móc ra một cây dao đâm về phía Minh Thù.
Minh Thù nhìn hắn mỉm cười, vặn cổ tay của hắn ném qua vai, vứt lăn người kia trên mặt đất. Cô đá văng con dao trong tay hắn ra, một chân giẫm trên ngực hắn.
Ở phía phòng ngủ lao ra hai người. Bọn hắn thấy cảnh này bèn hung ác nhào về phía Minh Thù.
Ây da, tiểu yêu tinh còn dám nhào lên tìm cái chết, có dũng khí lắm.
Sau năm phút.
Ba người đều nằm trên đất kêu rên, Minh Thù ngồi chồm hổm bên cạnh bọn hắn, ngón tay chỉ đồ ăn vặt trên mặt đất hỏi: "Ai làm?"
Bắt nạt đồ ăn vặt như vậy, nghĩ đồ ăn vặt không có chỗ dựa phía sau sao?
Ba người nằm dưới đất: "..."
Minh Thù nở nụ cười ôn nhu: "Những đồ ăn vặt này là ai làm thành như vậy?”
"Hắn, là hắn."
Minh Thù nhìn về phía người bị chỉ mặt gọi tên, mỉm cười: "Là ngươi làm?"
"Vâng... đúng vậy." Người nọ lạnh run.
Không phải chỉ là mấy gói đồ ăn vặt sao, vậy mà làm ầm lên như vậy? Bọn họ còn trói một người nữa...
Hai người kia cũng hiểu được tiểu cô nương trước mặt này có vấn đề. Người không thèm hỏi, ngược lại chỉ vào đồ ăn vặt hỏi, đồ ăn vặt quan trọng hơn người sao?
"Lãng phí thức ăn thật đáng xấu hổ, thầy giáo các người không dạy qua các người sao?" Trẫm đã nghèo như vậy rồi, đám tiểu yêu tinh này còn lãng phí.
"..."
Bệnh thần kinh rồi!
"Đứng lên." Minh Thù đá đá tên vừa thừa nhận mình lãng phí đồ ăn vặt, vừa nhìn về phía hai người chuẩn bị bò dậy ở bên kia.
"Có gọi các người không, nằm xuống cho ta, không được nhúc nhích!"
"..."
Người kia bò dậy ngơ ngác nhìn Minh Thù.
Minh Thù sai hắn tìm dây trói hai người kia lại, sau đó đưa hắn ra ngoài cửa.
Đi tới cửa cô mới nhớ ra mục đích trở về của mình, kéo người kia hỏi: "Người ở trong phòng lúc trước đâu rồi?"
Người kia chỉ vào phòng ngủ.
Thư Lâm bị trói trong phòng ngủ, nhìn qua không có gì đáng ngại. Minh Thù đã thấy an tâm, đưa người kia ra cửa - đi mua đồ ăn vặt.
Thư Lâm: "..."
Con mẹ nhà ngươi đi đâu vậy, mau quay lại cởi trói cho ta!
Người đi mua đồ ăn vặt cũng rất mơ hồ, hắn rốt cuộc không biết tới đây làm gì?
Vì sao cuối cùng lại ôm một đống đồ ăn vặt?
Mua xong các loại đồ ăn vặt, Minh Thù thả Thư Lâm ra.
"Để cho anh cầm món gì anh cũng bị trói lại, anh vô dụng đến thế sao?"
Thư Lâm buồn bực cãi lại: "Những người này tới tìm cô, giờ cô còn trách tôi sao?"
Minh Thù nheo mắt: "Còn mạnh miệng nữa?" Không phải vì bảo vệ anh mà tôi bị người khác sắp đặt sao?
Thư Lâm nghẹn lời, im lặng không nói. Cậu trầm mặc gỡ sợi dây còn trên người ra rồi trượt xuống giường, hai tay ôm lấy Minh Thù: "Tôi nghĩ rằng cô sẽ không trở về."
Thư Lâm học được kỹ năng muốn khóc là khóc ngay được, lúc này nước mắt đã rơi lã chã.
Rơi trên cổ Minh Thù nóng hổi.
Minh Thù sửng sốt, vươn cánh tay lên phía sau, dừng lại trong không khí vài giây mới chậm rãi vỗ vỗ sau lưng hắn.
Thư Lâm nhìn vào chiếc gương trong phòng ngủ, đôi mắt lộ ra vẻ đắc thắng. Cậu tự véo cánh tay mình, càng khóc lóc dữ hơn.
Vì nhiệm vụ, khóc có gì khó đâu.
Lão tử đúng là một thiên tài mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...